Tiêu
đề cũng là lời bình của nhiều bạn trẻ khi nhìn trùm ảnh bạn Hoàng Thị
Nhật Lệ lần đầu tiên “gặp” nhà dân chủ mập ú Lê Thị Công Nhân tại siêu
thị Coop.mark Hoàng Mai trưa ngày Chủ Nhật vừa qua.
Bức
hình cho thấy nhà dân chủ này “đang rên xiết dưới sự đàn áp dã man của
cộng sản” như lời chị ấy vẫn mô tả trên mạng biểu hiện rất sinh động từ
hình dạng Đô-rê-mon mập ú béo tốt đang say mê hưởng thụ đĩa cơm ú ụ u!
Nó cho thấy “Thánh nữ” này khó quay lại được hình ảnh duyên dáng thời
con gái làm siêu lòng hàng tá anh kể từ ngày …gia nhập nhà tù “cộng sản”
đã khiến chị ấy bị mắc thứ bệnh “tăng trọng” hay “tích nước” nguy hiểm
do bị “cộng sản đầu độc”!
Các
bạn “Dư luận viên” có dịp bình luận tưởng nhớ về thời cô mập Lê Thị
Công Nhân còn là STAR của phong trào dâm chủ dưới bàn tay PR thiện nghệ
của bộ máy Việt Tân và các trùm đệ tử Việt Tân trong nước như Nguyễn
Thanh Giang, Nguyễn Văn Đài, được nâng niu dưới mác “con nuôi” của người
cha tinh thần Nguyễn Văn Lý, khiến cô bạn Phạm Thanh Nghiên cũng bon
chen nhận làm chị em kết nghĩa mong hưởng chút lộc rơi lộc vãi. Do những
phát ngôn siêu sốc đại loại như “Tôi đấu tranh cho dân chủ tốt đẹp thế
này thì xã hội phải có trách nhiệm nuôi dưỡng tôi”, khoe khoang hàng
hiệu, mua nhà, tậu xe sang… và toàn bộ chiêu trò lừa tình lừa tiền bị
tình địch phơi bày cả trên mạng khiến cô mập bị chìm nghỉm, bị lãng quên
và là bài học kinh điển làm xấu mặt phong trào dâm chủ nhiều năm qua.
Nhiều ngôi sao khác sau cô như Bùi Hằng, Phương Uyên đã kịp hết mode,
nhường chỗ cho các “tù nhân lương tâm” mới ra khỏi “nhà tù nhỏ” khác!
Hiện
tại cô mập ú Lê Thị Công Nhân đang đầu tư cho dự án Hội Bầu Bí tương
thân, đã kịp diễn kịch đá bay lão già nát rượu Nguyễn Tường Thụy bằng cú
leak vụ “nhầm tiền” ngoạn mục. Có lẽ dự án này khá ăn nên làm ra với sự
chống lưng của nhiệt thành của cụ Nguyễn Thanh Giang, cựu diễn viên
điện ảnh Kim Chi … lại đánh đúng, đánh trúng nhu cầu nội địa nên vợ
chồng Nhân Quyền tồn tại lay lắt ở “mặt trận đấu tranh dân chủ Hà Nội”
trong khi hầu hết các hội nhóm XHDS khác đều đã chết lâm sàng hoặc đang
tìm cách di cư vào Nam để bảo toàn tên tuổi!
Dù
không có màn chào hỏi giữa trùm xuyên tạc viên và trùm dư luận viên,
bởi xem ra em Hoàng Thị Nhật Lệ không dám thừa nhận sự lo ngại cái màn
lu loa “công an đánh người” dù cho đó là bà cụ già bán nước cầm cán chổi
ở gần công an phường Thụy Khuê, nhưng khi đọc bình phẩm của bạn Quang Huy Hoàng
“hãy nhìn nhà hoạt động dân chủ bị dư luận viên theo dõi mà xem đó
chính là số phận người dân VN dưới chế độ cộng xản” thấy …viễn cảnh chắc
chắn sẽ diễn ra sau khi những bức ảnh hót vẻ mặt biểu cảm của trùm dư
luận viên kiêm pazazadi Nhật Lệ trước cảnh chứng kiến chị Công Nhân đang
“thực dưỡng” bị tung lên mạng!
Đọc câu chuyện
người ăn mày kiếm nghìn đô mỗi ngày dưới đây, khiến tôi không thể không liên
tưởng ngay lập tức tới cô Thánh nữ Lê Thị Công Nhân, nhà đấu tranh dân chủ cũng
có biệt tài không kém.
Điểm chung
giữa họ là cùng hành nghề “ăn xin” nhưng không hề nói “xin”, cứ treo cái biển
“quảng cáo” lên và thiên hạ tự động thấy có nghĩa vụ phải trợ giúp, nuôi nấng
và không bao giờ cảm thấy băn khoăn, tổn thương về việc mình sống nhờ
vào “ăn xin” chứ không phải bằng bàn tay và khối óc hết.
NGười ăn xin
trong câu chuyện này tự trình diễn sự “thảm thương” bên ngoài bằng việc ăn
mặc rách rưới, treo biển “vô gia cư”, đi chân đất, ngồi vật vờ, đi qua đi lại
đánh động lòng thương của mọi người. Ông ta kiếm cả nghìn đô mỗi ngày, tích trữ
được 30 đôi giày mới tinh và mua căn nhà riêng nhưng vẫn tiếp tục “hành nghề”.
Cô Thánh nữ có khác chút. Cô tích cực “đấu tranh dân chủ”,
luôn trình diễn hoàn cảnh khó khăn của cuộc sống, kêu bị đuổi việc, bị o ép,
không nghề không nghiệp, sống trong “chuồng chim” bạc tỷ, nuôi mẹ già và các
chị em đều thất nghiệp vì bị chính quyền gây khó dễ... Bằng chiêu “võ mồm” này
khiến hàng ngày, cô và mẹ cô phải “âm thầm” ký nhận séc mỏi tay. Ai đó thắc
mắc, thì cô trả lời tỉnh bơ, tôi đấu tranh dân chủ thế này thì xã hội lại để
cho tôi chết đói à? Tất nhiên là không. Cô nuôi được cả đại gia đình, sài hàng
hiệu, mua đất, định mua cả xe ô tô (nhưng bị gã Nguyễn Phương Anh truyền tin ra
ngoài nên đành tạm gác lại), nay lại thêm gã chồng thất nghiệp, vô dụng và con
nhỏ.
Gần đây, nghe
được tin mẹ cô
bị tai biến. Thật thương cảm. Phải chăm con nhỏ khiến lâu nay cô phải xa
lánh “công việc đấu tranh
dân chủ”, nay lại phải chăm
mẹ dù đã qua cơn
nguy cấp nhưng không thể phục hồi một sớm một chiều. Ấy nhưng không
phải thế. Vào đúng những ngày mẹ nằm viện, chồng cô thì đi Hải Phòng đấu tranh
công lý cho phiên tòa Đoàn Văn Vươn, cô thì viết bài “phóng sự” về cái bệnh
viện khủng khiếp mẹ cô đang điều trị, vừa làm series bài trả lời phỏng vấn về
phiên tòa Đoàn Văn Vươn cùng việc viết bài cho chồng post lên facebook. Với sự
tất bật này, ai nghĩ rằng vợ chồng cô đang bận chăm mẹ bị stroke mà vẫn gồng
mình tích cực “đấu tranh dân chủ” hơn hẳn mọi khi?
Cùng lúc đó tôi chắc cô đang phải bận rộn trả lời những
thăm hỏi từ cả trong và ngoài nước về bệnh tình của mẹ cô sau khi cô trực tiếp
gửi đi lời cầu khẩn giúp đỡ cho các quan hệ và cũng như nhờ họ truyền tải tiếp
cho cô kèm theo bài viết bề ngoài thì tỏ vẻ lên án bệnh viện và thái độ bác sỹ
đối với “bệnh nhân nghèo”, không có tiền để lo lót cho bệnh viện hay nằm khoa
tự nguyện, phải vật vã khổ sở không giống như kiếp người. Đọc bài viết của cô
ai ai cũng thấy thương cảm, đều có cảm nghĩ hoàn cảnh gia đình cô chắc cùng cực
lắm rồi nên mới ra nông nỗi vậy!!!
---------- Forwarded message ---------- From: Anna Monet <claudemonetanna@gmail.com> Date: 2013/3/25 Subject: Bài mới và tình hình má Lệ Kính thưa các Cha, các bác, cô chú và anh chị
em. Việc má con bị bệnh là một tai ương lớn của
gia đình, nhưng trong xã hội VN hiện
tại thì tính mạng con người chả là cái gì hết. Tồn tại ngắc ngoải là tốt lắm
rồi.
Con viết bài này trong tinh thần chung đó. Gia
đình con rất cảm ơn sự quan tâm chia sẻ của mọi người.
Tôi mạo muội viết bức thư này đến tất cả quý
vị, những người nằm trong danh sách cô LTCN gửi thông báo về tình hình bệnh
trạng, cách chữa trị và đối xử của bác sĩ bệnh viện Bạch Mai ở Hà Nội đối với
bệnh nhân, bà Trần Thị Lệ.
Tôi tin rằng tiền phí tổn cho mẹ điều trị ở
bệnh viện Việt Pháp (cũng rất gần nhà của bà Lệ và LTCN) ít ra cao gấp 5 lần
bệnh viện Bạch Mai của chính phủ nên cô LTCN đành đưa mẹ tới một nơi không
được chữa trị đúng cách và đúng y đức.
Tôi cảm thấy lo cho Bà Lệ từ biến chứng (cứng
lưỡi, chẳng hạn) đến nguy cơ bị tai biến mạch máu trở lại mà hậu quả nguy
hiểm khó lường từ bại liệt đến chết.
Tôi đề nghị với tất cả quý vị và các bạn chúng
ta cùng góp sức, kẻ ít người nhiều, đồng thời vận động thân hữu, các nhóm,
các tổ chức góp tiền giúp cho cô LTCN đưa mẹ sang bệnh viện Việt Pháp để được
điều trị đúng cách hơn.
Cá nhân tôi (vừa mới nằm trong bệnh viện 6
ngày cũng vì bệnh tim mạch, về nhà buổi tối Thứ Hai 25/3/2013. Tôi đã bị
mổghép mạch tim – by-pass 5 mạch cách đây 14 năm) sẽ góp $100 và tôi tin sẽ
vận độngđược trong nhóm chúng tôi được khoảng 500 đến 700 đô la.
Được bao nhiêu, gửi ngay cho cô LTCN trị bệnh
cho mẹ, đồng thời thông báo cho nhau biết để biết tình hình chung. Một người,
một nhóm thì không đủ sức nhưng tôi tin nhiều người, nhiều nhóm cùng chung
tay trong việc này thì chúng ta có thể làm được.
Mong các bạn hưởng ứng. Riêng những vị ở Việt Nam,
như cha Tỉnh hay anh Vinh, thì cũng không dám nhờ quý vị tiếp tay tiền bạc mà
mong chỉ nên hiểu đây là thông tin chung để biết. (Con xin cha Tỉnh dâng một
thánh lễ cầu nguyện cho bà Lệ tai qua nạn khỏi. Con cảm ơn cha nhiều. Vinh:
đi lễ nhớ cầu nguyện cho bà Lệ. Tôi cũng cầu nguyện sốt sắng cho bà.)
Thời gian cô LTCN trong tù, bà Lệ đã đóng vai
trò tích cực thông tin báo chí nên mọi người ở thế giới bên ngoài mới biết
tình trạng cô bị ngược đãi thế nào. Tin tức cô ở trong tù gây xúc động rất
lớn trong dư luận cũng là nhờ công của bà. Bà cũng tiếp tay với những người
khác vận động dân chủ hóa Việt Nam một cách kín đáo.
Xin cảm ơn quý vị thật nhiều,
Nguyễn Tuyển
Ký giả nhật báo Người Việt
-- ________________ For Love & Country
Song cái sự tường thuật ấy chỉ xa lạ với người nước ngoài
thôi chứ còn với mọi người dân trong nước thì tình trạng ấy báo đài nói mãi
rồi. Ở Việt Nam, cảnh 3,4 bệnh nhân /giường là phổ biến ở các bệnh viện tuyến
đầu TƯ, còn các bệnh viện cấp tỉnh, huyện thì chẳng dùng hết giường. Tất cả chỉ
tại tâm lý người Việt, bệnh nặng nhẹ gì về Hà Nội cả nên mới sinh thảm cảnh
vậy, bác sỹ các địa phương thì chỉ mong giữ bệnh nhân để “được” điều trị, thêm
kinh nghiệm e cũng khó, may ra người nghèo quá thì đành phải chấp nhận. Bệnh
viện Bạch Mai nơi mẹ cô Công Nhân nằm còn đỡ quá tải hơn rất nhiều bệnh viện
khác, như Bệnh viện K, Phụ sản TƯ,... mới khủng khiếp. Ở Bệnh viện K, chỉ bệnh
nhân đang truyền hóa chất mới được nằm giường, còn 3,4 người còn lại thì tùy
nghi di tản.Bệnh viện Phụ sản TƯ mà muốn nằm Phòng dịch vụ cũng phải nhờ vả bác
sỹ mới có chỗ, cháu tôi sinh mổ ở Bệnh viện C này, nhờ vả để được ở Phòng dịch
vụ mà chưa hết 3 ngày bác sỹ đã giục xuất viện để người khác thế chỗ kia. Mẹ cô
Công Nhân qua cơn nguy kịch, được bệnh viện cho nhiều phương án vậy lựa chọn,
còn gì bằng, nói ra người dân trong nước họ cười cho, cứ nghĩ cô đang sống trên
mây mà không hiểu rằng, viết bài kiểu này nhằm xin tiền là nghề câu cơm của cô.
Có vẻ như cô mong
muốn thâu nhiều tiền cho mẹ cô được điều trị ở Bệnh viện Việt Pháp – nơi mà chi
phí tính bằng USD, gấp cả chục lần bệnh viện Bạch Mai kia. Kỳ thực, việc cấp
cứu bệnh stroke này, ban đầu bắt buộc phải vào Bệnh viên Bạch Mai – chuyên khoa
đầu ngành về món này, còn khoản điều trị sau cấp cứu này thì nên chuyển đến các
bệnh viện khác dựa trên cơ sở gia đình lựa chọn gắn với phương thức điều trị. Nên
việc cô cho bệnh viện “đuổi” mẹ cô có vẻ như là sự gợi ý liên tưởng tới việc
gia đình cô không đút lót cho bác sỹ là sự suy diễn quá phong phú!?!
Khi trước sinh con cô cũng đã “chọn” Bệnh viện Việt Pháp-
nơi thỏa nguyện mọi đòi hỏi về đẳng cấp của cô. Nay chắc cô cho rằng, gia đình
cô đấu tranh dân chủ đất Việt, nên mẹ cô phải được điều trị ở những nơi cao
sang dành cho tầng lớp thượng lưu đó mới xứng, nên phím cho “người anh” ở nước
ngoài “diễn giải” giùm. Song cái sự “gợi ý” thâu nhiều tiền để được điều trị
dài hạn ở Bệnh viện Việt Pháp thì thực lố quá. Kỳ thực ra những bệnh như mẹ cô
Công Nhân, điều trị phục hồi bằng vật lý trị liệu và đông y là phổ biến, là lựa
chọn tối ưu và hiệu quả hơn cả. Cớ sao cứ phải áp “giá thành” và “tiêu chí”
Bệnh viện Việt Pháp ra để “đòi hỏi” trong việc quyên góp?
Quả thực đấu tranh dân chủ như cô Thánh nữ Công Nhân này,
cũng giống như “nhu cầu” thu nhập của người ăn xin kia, so với người lao động
kiếm tiền bằng mồ hôi xương máu tự nuôi bản thân và gia đình, không thấy ớn mới
là lạ.
Những bài viết tố cáo, vạch
trần, vẽ chân dung của ông NTG này từ chính các nhà đấu tranh trong nước nhiều
đến vô khối, nay nhân việc ông NTG vận động lập quỹ “Thành lập “Quỹ hỗ trợ dân chủ Việt Nam”
tôi chỉ muốn là người “tổng hợp” cho những ai chưa tường tận mà thôi.
Trước tiên là cụ Hoàng Minh
Chính. Dù cụ Chính chưa một lần đáp trả, lên án ông NTGbởi trong mắt cụ ông NTG là tiểu nhân, vô
liêm sỉ,không đáng chấp. Tất cả chỉ vì cụ Chính dám “giật cờ”, tuyên bố phục
hoạt Đảng dân chủ để quy tụ lực lượng dân chủ trong nước – vị trí mà ông NTG
luôn tự cho đương nhiên phải là thuộc về ông ta, khiến NTG công khai gửi thư
khắp nơi bôi nhọ, sỉ nhục nhằm hạ uy tín cụ. Mặc dù đối đãi với cụ Chính lúc
sống như thế những tưởng ông ta sẽ chẳng dám vác mặt đến nhà cụ, ấy nhưng khi
cụ bệnh nặng, chờ về với tổ tiên, ông NTG còn mò đến đòi cụ ký “chúc thư” do
ông ta tự thảo nhằm ủy nhiệm cái vị trí Tổng thư ký Đảng dân chủ cho ông già lú
lẫn Vũ Cao Quận làm “bù nhìn” khiến bà cụ Hoàng Minh Chính cùng con gái đuổi
thẳng cổ ra khỏi nhà. Ấy nhưng do “nhiệm vụ không thể chối từ”, đến khi tang
gia cho cụ Chính, ông NTG vẫn đến đòi sắp xếp tang lễ theo ý “chính quyền”,”cơ
quan” cho “phải đạo” càng khiến cho gia đình cụ Chính nổi xung, uất nghẹn với
kẻ không thể trâng tráo hơn.
Tiếp đến là nữ văn sỹ Dương
Thu Hương, nổi tiếng với bài Dương Thu
Hương Trả lời ông Nguyễn Thanh Giang, Ninh Bình, Hà Sĩ Phuđã thẳng thừng gọi ông Giang là “con chim mồi
cộng sản” với phác thảo chân dung kẻ đê tiện bậc nhất thiên hạ, xin trích tiêu
biểu đoạn văn sau: “Sau rốt, ngày ông
Trần dũng Tiến đến nhà tôi để nhận bài viết ông đã bám càng ông ta theo vào và
tôi đã đuổi ông như người ta đuổi ma đói. Cái nghề nghiệp của ông tuyệt vời
thật, nó tạo ra một thứ phẩm chất mà chưa có từ ngữ nào diễn tả nổi. Theo thói
thường, những chính khách đã có thời từng lê lết trong bùn phải tìm cách thủ
tiêu chứng nhân của quá khứ. Nếu ngày đẹp trời nào đó, với sự giúp đỡ của người
Mỹ, ông lên ngôi tổng thống nước Việt nam dân chủ, hẳn người ông muốn thủ tiêu
đầu tiên là tôi, rồi tiếp đến ông Trần dũng Tiến. Nhưng tiếc thay, cái ngày đẹp
trời ấy chưa đến, vậy ông phải kiên nhẫn chờ. Và trong khi chờ, hãy vui lòng
đọc bài trả lời của tôi.”.
Bài viết của bà Dương Thư
Hương nặng văn chương, chữ nghĩa, dù rất sinh động nhưng quá dài (tôi thấy đây
là điểm chung của nhiều bài viết tố cáo ông NTG bởi ai ai đều có quá nhiều thứ
“dồn nén” với ông ta), song cũng rất đáng cho ai còn lưu luyến, thương tiếc cho
NTG một thời đừng nên bỏ qua.
Tiếp đến là hàng loạt chí sỹ
khác từ Trần Dũng Tiến, Hoàng Tiến, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn, Lê Thanh
Tùng, Nguyễn Thượng Long, Trần Lâm,…chốt hạ là Nguyễn Phương Anh – đệ tử ruột
cuối cùng của ông NTG đều đứng ra vạch trần chân tướng của ông. Tôi xin điểm sơ
sơ:
- Hàng đầu có lẽ phải kể đến vô số
lên án ông NTG là kẻ háo danh, cơ hội đến lố bịch, xin trích bài tiêu
biểu Đã
đến lúc không thể làm ngơ được nữa với nhiều đoạn ông Hoàng Tiến bóc mẽ
NTG“Hãy
đọc những bài viết của ông Giang từ khi tham gia phong trào dân chủ. Bài nào
cũng có đoạn hoặc có câu ông ấy nói về mình, đề cao mình. Ông Giang còn viết cả
những bài tự khen mình nhưng ký tên người khác. Bài viết một năm ông Trần Ðộ
mất, chỉ nhằm một cái đích giới thiệu với bạn đọc, ông Giang là người ông Trần
Ðộ tin cậy nhất, người thân cận nhất của ông Trần Ðộ, người ông Trần Ðộ muốn giối
giăng những điều bí mật, nhưng không nói được nữa, vì cổ họng bị chọc lỗ để thở
ôxy” hay nhận định “Tôi đánh giá
Thanh Giang là con người thông minh, lập luận sắc sảo, có hiểu biết, nhưng háo
danh, cá nhân chủ nghĩa, và tham gia phong trào với tính cơ hội nặng.”
Không chỉ viết bài tự ca ngợi
bản thân theo kiểu “…là “nhà dân chủ” có
nhiều khách nước ngoài đến thăm nhất Hà Nội, là người từng được cơ sở đề nghị…
là “anh hùng lao động” toàn quốc, là người có ngày sinh nhật trùng với ngày
sinh của Tổng thống Mỹ Bush, là bạn thân trong sốbạn học của Chủ tịch nước Trần
Đức Lương, vân, vân…”, yêu cầu ám thị cho bất cứ ai mon men tiếp cận NTG
đều phải viết bài ca ngợi ông ta như là “tiêu chí” được sánh vai cùng “lão
thành dân chủ” (cái này ai ai cũng tường cả), viết thư gửi cho các nguyên thủ,
lãnh tụ hoặc kiểu tường thuật “nhận vơ” như là người quen hay đồng quan điểm
với các vị tiếng tăm để đánh bóng mạ kền “tầm cao” của bản thân đến những chuyện
nhơ nhớp như bỏ tiền ra mua lấy “Viện sỹ Viện Hàn lâm” 100 USD trở thành chuyện
tiếu lâm “mua danh” chốn vỉa hè, quán nước,…
Có lẽ vì vậy mà ông Giang
cũng chẳng ngại “ tự hào” nhận mình là “chính trị salon”, ca ngợi “kẻ trở cờ” trong
một bài viết gần đây khiến cho những ai có chút chữ nghĩa đều thấy hổ thẹn cho
kẻ cuồng sĩ chưa hiểu hết bản chất bẩn thỉu, tác hại đối với xã hội của những
kẻ trở cờ hay chính trị salon.
- Các lời tố cáo những trò kèn cựa,
bôi xấu, hại người của ông Giang thì vô kể, từ hàng lão làng như Trần
Độ, đáng nể về đức độ như cụ Trần Lâm, tiếng tăm như Dương Thu Hương cho đến
tiểu tốt như Đỗ Nam Hải, vô danh như Lê Thanh Tùng, đều bị ông NTG “xúc xiểm”.
Tiêu biểu xin trích lời nhận xét của một hành viên Khối 8406 Nguyễn
Thị Lệ Hằng “Trong thời gian qua, sau khi bị rất nhiều anh em phê phán, chỉ ra những
“Điểm” của ông tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang đã làm hại anh em dân chủ, làm ảnh
hưởng tới tiến trình dân chủ Việt Nam, ông ta luôn miêng …Việc ông Giang trước
đây chê bai, bôi bẩn cụ Hoàng Minh Chính phát biểu lộp chộp, hám quyền thế
nhiều khi còn nói dối, nói điêu… là người vô ơn, gia trưởng,háo danh,là kẻ hữu
dũng vô mưu, ba hoa, phét lác, lộng giả thành chân, là phường tuồng Quảng
Lạc….”… Rồi đến sự kèn cựa chức vụ chủ tịch đảng XXI, Đảng DCVN, ông Giang nói
về ông Hoàng Tiến: “Hoàng Tiến muốn giữ chức vụ Tông bí thư đảng DCVN nên lôi
kéo bè cánh nói xấu NTG và sau khi có khúc mắc với Nguyễn Thanh Giang về chuyện
không được ông Giang mời tham gia hội đàm với Loretta Sanchez mới quay ra tình
nguyện làm lính xung kích cho HMC đánh NTG…”; rồi về nhà nghiên cứu hán nôm
Trần Khuê, ông Giang nói “Trần Khuê không chỉ hám danh mà còn rất lươn khươn
trong chuyện tiền bạc …”; rồi anh kỹ sư Đỗ Nam Hải (ban đại diện Khối 8406) ông
Giang cho rằng: “Đỗ Nam Hải chỉ là tát nước theo mưa, chẳng có sáng kiến gì.
Anh này chỉ được cái “lanh mưu”
trong việc soạn kịch bản như thật…”; nói về nhà văn Dương Thu Hương, ông Giang
cho rằng: “DTH đi Ý rồi chửi lãnh đạo Việt Nam quá thô tục và vô văn hóa … vô
ơn bội nghĩ khi DTH bị bỏ tù, anh em lo lắng, vận động khắp nơi, nhưng khi ra
tù không biết nói lấy một từ cảm ơn…”
Xong rõ nét nhất về các thủ
đoạn hại người của ông Giang không nên bỏ qua bài viết lê thê nhưng thân thà,
chân chất của Lê
Thanh Tùng. Bởi vậy cứ lần lượt từng người lánh xa khỏi Thanh Giang. Đến
những người sau cùng như Nguyễn Thượng Long, tưởng trung thành nhất thì nay
cũng chẳng ngại đi cảnh báo khắp nơi về sự may mắn thoát lưỡi hái tử thần của
ông NTG ban cho sau 9 ngày “ngự” ở cơ quan điều tra an ninh. Đến ngay cụ Trần
Lâm, người không ai có thể nghi vấn về nhân cách sáng ngời, trong sáng, hy sinh
không mảy may tư lợi cũng bị NTG đả thương đến mức sốc, quy y ở ẩn không còn
màng đến chốn dân chủ bùn lầy. Xin mời đọc sự vụ này tại đây
- Nhập nhèm, ăn chặn về tiền bạc :.Ông
Hoàng Tiến đã công khai ông NTG lập mưu đồ ăn chặn tiền giải thưởng nhân quyền
của ông Trần Dũng Tiến không thành vì
nhờ sự tình cờ mà bị lật tẩy. Thế nên sau khi ông Trần Dũng Tiến ra tù 2 năm
ông ấy mới được nhận tiền giải thưởng mà cứ ngớ người ra, không biết mình được
trao giải khi nào, từ bao giờ, lại còn rối rít cảm ơn người “tử tế NTG”. Tiếp
đến là Nguyễn Khắc Toàn vẫn đang long đong nhờ vả những người tổ chức trao giải
thưởng Nhân quyền Việt Nam “truy nguyên” giúp tiền giải thưởng của anh này khi
còn ở trong tù đã đi đâu, ở đâu, mặc dù ai ai cũng thừa biết vẫn ở chỗ ông
Nguyễn Thanh Giang mà thôi. Nhưng vì người được báo là nhận tiền hộ cho Toàn là
bà mẹ già cả nên giờ đối chất,đối chứng thì bó tay toàn tập. Chưa hết, rành
rành đến như ông Trần Anh Kim đang trong tù được nhận giải thưởng mà vợ ông Kim
phải lạy lục ông Giang, nhờ vả anh em tác động để ông Giang “chịu” trả tiền
giải thưởng nhân quyền cho chồng. Bi hài trên mức tưởng tượng. Tôi còn nhớ đọc
lá thư của người trao giải ở nước ngoài, khuyên ông Giang nên trả tiền để vợ
ông Kim có thể chăm ông ấy còn sống,lành lặn ra tù, chứ không nên giữ khư khư
kiểu lý lẽ “bảo vệ tài sản” cho ông Kim đợi sau khi ra tù.
Còn những chuyện như ông
Nguyễn Thượng Long khui ra ông Thanh Giang mỗi năm được hàng chục ngàn euros
tiền làm báo Tập san Tổ quốc, nhưng “bủn xỉn” không tả với anh em nhiệt tình
tán phát, viết bài. Cụ Trần Lâm cũng vì chẳng may biết chuyện ông Nguyễn Gia
Kiểng gửi qua ông Thanh Giang cho cụ hai chục triệu chi phí bào chữa cho Vi Đức
Hồi, nhưng ông Giang giấu nhẹm, thỉnh thoảng hỏi han lấy lệ cụ có cần tiền đi
lại không thôi, sau tình cờ ông Kiểng nói cho cụ biết, cụ lại “dại dột” đi thắc
mắc với NTG nên mới thành ra bị “đâm” sau lưng, triệt hạ đến tê tái.
- Cò mồi Việt Tân, kiếm ăn trên “xác
chết” của anh em dân chủ.
Đây là những bạch hóa mới
nhất từ chính đệ tử ruột của NTG là Nguyễn Phương Anhtrên facebook,
tố ông ta là “gạo cội VT”: “ Anh NVB bị
một gạo cội VT trong nước nhìn thấy khóc lóc, dập đầu vật vã trước linh cữu cụ
Hoàng Minh Chính nên biết rằng anh ấy đã theo đảng Dân Chủ, do vậy bức thư cảm
ơn mà vợ anh ấy viết khi nhận quà đã đến được tay an ninh, báo an ninh thủ đô
đăng lên ngay hôm sau. Bức thư này chỉ vợ anh ấy và vị lão thành kia biết.”,
“Vị gạo cội VT trong nước là nơi để VT giăng bẫy, có người nào hay hay một chút
vị này sẽ giới thiệu sang cho một người có nick là Nguyễn Hải chỉ đạo, người
này cũng liên lạc với TTKT mà trong các bài viết chị T thừa nhận và gọi anh ta
là “tổ chức”, chính vị này đã dẫn cho chị T vào VT và cũng như nhiều người khác
nữa.”. Trong entry tiếp theo:
“Các anh em
không biết là nhà vị gạo cội VT thì được in, copy...các loại tài liệu chống
đảng mà chả ai bắt nhưng anh em đến đem đi thì bị tù ngay như Phạm văn Đồng-
Nghệ an, Nguyễn Kim Nhàn- Bắc giang, Đinh văn Nhượng -Bắc giang...bị bắt ngay
khi ra khỏi cửa. Anh Nhàn mới khổ, đi tù về vị gạo cội VT nói là ai nó bắt anh
lần nữa, cứ làm đi...ra khỏi nhà là thêm 5 năm nữa. VĐH cũng vậy, lên nhà ông
đó họp thành lập cái gì đó và nhận làm chủ tịch...ra khỏi nhà 2 hôm là bị bắt
tù đến nay vẫn còn vài năm nữa mới ra. ...Nhà của ông gạo
cội VT chuyên có các tay ăng ten qua lại và khi cần ghét ai theo phe khác ông
ta sẵn sàng lộ tin để an ninh biết.”
Việc NTG làm cò
mồi cho VT nhiều anh em đã xì xào từ lâu. Ông ta cứ “môi giới” là tiền boa được
tính theo đầu người, nhất là tìm được người đi học, đi hội thảo, thậm chí chữa
bệnh. Lê Quốc Quân về nước tìm ngay đến nhà NTG để “tiếp quản” lực lượng. Ông
Giang cũng chẳng phải giấu giếm gì, cũng khoe khoang về quan hệ với các đầu sỏ
VT, đã bố trí cho ông nọ ông kia xuất cảnh, đã giúp cho TKTT ra nước ngoài… Nay
những gì Nguyễn Phương Anh phơi ra càng minh chứng rõ hơn một tay sai – cò mồi
VT chính hiệu. Trước một loạt bài tố Mặt thật VT này NPA từng tố NTG rất thân mật
với mật vụ Hà Nội
Với
chân dung phác họa về kẻ phát động Quỹ dân chủ, kêu gọi mọi người đóng góp ý
kiến xây dựng quỹ này, quý vị đã có thể hình dung về cú vét mà ông ta đang định
tung là cho ai, vì ai? VT hay VC hay cả hai?
Xin
mời đón đọc tiếp phần III bàn về ý đồ đối với việc lập quỹ và vì sao không nên
“dính” với nó.
Do đang bận bịu rất nhiều
việc liên quan đến màn bi hài kịch “góp ý cho bản sửa đổi Hiến pháp”, nên có lẽ
tôi nằm trong số những người đấu tranh sau cùng ở Hà Nội biết được cuộc vận
động rầm rộ mấy ngày qua của ông Nguyễn Thanh Giang với kế hoạch mà tôi chưa
nghĩ ra từ nào khác từ “vơ vét cú chót” với tên gọi mỹ miều Thành lập “Quỹ hỗ trợ dân chủ Việt Nam
được ông Thanh Giang rải mành mành cho hầu khắp các email “quen biết” và hô hào
khắp nơi khắp chốn
Bài viết của tôi sẽ gồm 3
phần để quý vị tiện theo dõi. Phần 1 tôi sẽ nói về vì sao ông NTG phải lập quỹ
này, phần 2 về “Chân dung kẻ khởi xướng” và phần 3 là vì sao không nên dính
dáng gì tới quỹ này.
PHẦN I
VÌ SAO PHẢI LẬP QUỸ
Đúng như ông NTG tự bộc bạch
trong thư vận động, cách đây hàng chục năm, ông ta nằm trong số những nhà đấu
tranh dân chủ ít ỏi ở Hà Nội, có khả năng viết lách tốt, cùng với sự “ghi nhận”
của bậc lão làng khác như cụ Hoàng Minh Chính, Hoàng Tiến, Trần Khuê, Hà Sỹ
Phu, …(rất nhiều tên tuổi nổi bật mà tôi thấy không tiện kể ra). Ông NTG đã tạo
cho mình một vị thế rất “tiện lợi”, là đầu mối, trung tâm của mọi trung chuyển
dân chủ trong ngoài. Với hiểu biết kỹ thuật internet, tài ngoại giao hình thành
từ vị trí công tác đi nước ngoài nhiều lại ngự giữa thủ đô, quan hệ với hầu hết
những người có tư tưởng dân chủ trong nước tạo dựng cho ông NTG vị thế “có một
không hai”. Các chính khách, nhà báo quốc tế muốn phỏng vấn, gặp, hỏi han ai
đều “bí mật” liên hệ với ông ta. Các tổ chức, cá nhân bên ngoài muốn kết nối,
hậu thuẫn, giúp đỡ gì cho anh em trong nước đều muốn thông qua ông NTG “cởi
mở”, “nhanh nhẹn”, và “tiện lợi”. Chính vì thế nhà ông luôn tấp nập kẻ ra người
vào, ông “tự nhiên” trở thành người phân phối các nguồn tài trợ, quà cáp mỗi
dịp Tết đến, quyên góp cho những ai bị đàn áp, bắt bớ, chấm chọn giải thưởng
nhân quyền,…
Thế nên đừng ai ngạc nhiên,
sao cùng đấu tranh dân chủ thời đó, những người khác thì nghèo rớt mồng tơi chỉ
độc nhà ông Giang là sung túc, phong lưu bậc nhất.
Nhưng nay thì khác, không
phải là thời “bế quan tỏa cảng”, với sự bùng nổ Internet, ai ai cũng dễ dàng tạo
cho mình vài địa chỉ email để liên hệ được bí mật, một facebook hay blog để
trong ngoài hiểu về tâm nguyện của mình, một vài tài khoản đứng tên mình hay
người thân ở ngân hàng hoặc chẳng cần qua các dịch vụ ngân hàng làm gì,… thì đương
nhiên vị thế trung tâm trung chuyển của ông NTG đâu còn giá trị gì? Chẳng ai
phải nhọc nhằn qua nịnh nọt, bợ đỡ kẻ kênh kiệu, hách dịch kia cho thêm phần
bức bối mỗi khi có việc cần nhờ.
Thứ nữa, phong trào dân chủ
bùng nổ, nhiều trí thức,nhiều bạn trẻ nhạy bén tham gia hơn.Khác hẳn ngày xưa,
hầu hết đều ngu ngơ, lớn lên trong tăm tối, chứ đâu biết đến cái gì xa lạ ngoài
biên cương như sau khi “Đảng muôn năm”mở cửa, hội nhập. Nhiều người hơn, nhiều
kinh nghiệm hơn được phổ biến, hoặc người ta không nhờ người này thì còn vô
khối người khác để nhờ, tự nhiên ông Giang mất hẳn vị thế “độc tôn”, từ đó
người ta mới được chứng kiến những bức bối của hầu hết các anh em đấu tranh dân
chủ cùng thời với ông xuất tiết ra ào ạt, đến mức nếu làm kiêm kê thì ông Giang
chẳng còn ai là “bạn” nữa. Mấy sinh nhật vừa rồi, ông ngậm ngùi “ta với ta”,
chẳng còn ngập chìm trong hoa, quà, lời chúc tụng với bữa tiệc đông vui như
xưa. Ngay cả đến lời hỏi thăm lấy lệ cũng chẳng còn được mấy. Những liên hệ vận
đến ông bây giờ là những “bạch hóa”, là “vạch trần” là “tố cáo”,… mà thôi.
Tiếp đến, tự cho mình cái thế
“lão thành dân chủ”, nay phải ngồi nhìn các anh em đấu tranh thế hệ sau lập ra
vô khối quỹ quyên góp nọ kia lên đến hàng trăm triệu, hoạt động từ thiện rầm rộ,
uy tín tiếng tăm vượt trội càng khiến ông ta tức tối đến bệnh hoạn, mất kiểm
soát, viết nhăng viết cuội chọc người nọ, chửi người kia là “ăn cháo đá bát”, là
cơ hội, là gắp lửa bỏ tay người, là tay sai của chuyên chính vô sản để phá ông
ta,…Ai không tin, xin cứ chịu khó đọc cả mấy chục bài viết, trả lời phỏng vấn
trong 2,3 năm trở lại đây của ông NTG trên chính “thư viện” của ông ta sẽ thấy
“khối lượng bất mãn” khủng khiếp của chủ nhân chính nó!
Quan trọng nhất là đúng vào
thời điểm đen tối, thất bát ấy lại nảy nòi ra một thằng cha ngu ngơ tên là Lê
Hồng ở Úc đứng ra gợi cái ý tưởng trúng tim đen ấy khiên ông ta vớ lấy như cái
phao giữa biển cả. Trước đây ông NTG phải “tạo” ra mấy cái email lạ hoắc lạ hơ
để biên hộ, an ủi, tấn công “kẻ thù” cho bản thân, rồi lại tự “trao đi đổi lại”
cho sinh động. Nay có người thật việc thật, địa chỉ đàng hoàng của thằng cha ất
ương, ông ta vội vàng rải như bươm bướm khắp nơi với tất cả khát khao không còn
biết kìm nén. Thế nên đừng ai ngạc nhiên, chắc chỉ có kẻ tâm thần mới công khai
“trình báo” chi tiết kế hoạch, nhân sự thành lập quỹ trong nước thế này, úp
nguyên cả thư đề nghị của ông Lê Hồng bất chấp khẩn khoản chỉ muốn làm “kẻ vô
danh”, muốn làm “người âm thầm” của tay Lê Hồng kia.
Cuối cùng, ông ta thừa biết,
sẽ chẳng còn ai tin ông ta, nếu ông ta đứng ra làm chủ quỹ. Mà giờ cũng khó
kiếm được ai như cụ Vũ Cao Quận có thể cho ông ta mượn danh đứng ra vận động
làm “Tổng Bí thư Đảng Dân chủ Việt Nam” thay cụ Hoàng Minh Chính, hay ông Phạm
Quế Dương đứng ra làm bù nhìn “Chủ nhiệm” báo Tập san Tổ quốc cho ông ta giật
màn nhiếp chính phía sau nữa. Thế nên ông ta mới công khai tóe loe ra, đóng màn
kịch chót này “khôi phục uy tín” bản thân, để “lập công tích”, “báo công
trạng”,… chứ không tất cả sẽ lãng quên ông ta hoàn toàn, như chưa từng tồn tại.
Mai này có xuống cửu tuyền chắc chẳng mấy ai buồn đến thắp cho nén nhang cầu
cho ông ta được siêu thoát khỏi chốn địa ngục.
Xin mời quý vị đọc tiếp Phần
2: Chân dung người khởi xướng.
Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc
Blogger Blacky Lê TRung Thành
Còn Cờ Đỏ Sao Vàng Thì Không Bao Giờ Có Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc
Sinh viên Lê Trung Thành, ngoài 20 tuổi, người đã bay qua Thái Lan
trước đây để chống ngọn đuốc Olympic 2008. Mặc dù sinh ra và lớn lên
trong nước, bị nhồi sọ nhưng tuổi trẻ ngày nay với internet đã không còn
“ngu” như tôi ngày trước. Đọc bài này mới thấy rằng các em bây giờ đã
hiểu hết.
Đài Loan 13/03/2009
- Viết cho “bác” ở dưới địa ngục để báo cho “bác” biết dù tôi đã bị Đảng
của “bác” nhồi sọ suốt 2 chục năm nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
- Viết cho dì của tôi đang vất vã kiếm kế sinh nhai nuôi đàn con nhỏ.
- Viết cho dượng của tôi đang ngày đêm canh giữ trên hòn đảo Trường Sa “còn sót lại”.
- Viết cho anh chị tôi đang hăng hái dấn thân “vì sự nghiệp dân giàu nước mạnh xã hội công bằng văn minh”.
- Viết cho bạn tôi tốt nghiệp đại học loại khá, thất nghiệp, đóng tiền nhà thì hết tiền ăn, muốn ăn thì hết đóng tiền nhà.
- Cũng viết cho bạn tôi, con một gia đình quan chức giàu có nhưng đang sống mất phương hướng trong xã hội lộn ngược này.
- Và viết cho thằng em tội nghiệp của tôi đang ngồi trên ghế nhà trường, miệng đọc ê a, mặt mày ngơ ngác.
…
Ngày mùng 02/09/1945, Hồ Chí Minh tuyên bố “độc lập” để rồi hàng năm vào
cái ngày tối tăm đó đất nước mình dẫu đói nghèo vẫn phải oằn mình tổ
chức “quốc khánh” rình rang tốn không biết bao nhiêu là tiền của, phô
diễn cờ hoa rợp trời, quan chức đua nhau đọc diễn văn với các bữa tiệc
xa xỉ vô tội vạ. Cùng lúc đó thì hàng triệu người khác đang còng lưng
trên những cánh đồng cằn cỗi với cái bụng đói meo, tất cả chỉ với một
mục đích ca ngợi sự vẽ vang của Đảng đã lãnh đạo nhân dân đánh đuổi thực
dân Pháp dành “độc lập” cho dân tộc. Nhưng giờ đây nhân loại đã bước
vào kỹ nguyên tin học với tốc độ truyền tải thông tin vô cùng khủng
khiếp mà chắc chắn ông Hồ không thể nào tưởng tượng nỗi, người Việt Nam
giờ có thể dễ dàng tiếp cận hơn với nhiều “thông tin ngoài luồng”, nhiều
anh chị mặt đỏ bừng bừng khi vô tình đi lạc vào một “website phản động”
nào đó, một người bạn cũ còn kín đáo gởi tin nhắn vào blog của tôi với
nội dung như sau: “lâu rồi mới vô đọc blog của mi, phản động quá, tau
không có đủ can đảm để đọc hết bài nữa, lo học đi mi, việc nước đã có
nhà nước lo ”. Và nhiều lần tôi đã cố giải thích cho bạn tôi hiểu rằng
thực ra sau mùng 02/09/1945 nước ta không hề có độc lập, đó chỉ đơn giản
là việc thay thế Chủ Nghĩa Thực Dân bằng Chủ Nghĩa Cộng Sản, mà chính
ông Hồ là tay sai và lá cờ đỏ sao vàng mà ông ta mang về ngang nhiên bay
trên bầu trời nước ta từ đó. Bài học năm xưa, lợi dụng người dân ít học
ông Hồ đã khéo léo che đậy Chủ nghĩa Cộng Sản bằng cách kích động lòng
yêu nước, bao nhiêu triệu người đã bỏ lại tuổi thanh xuân trong cuộc
chiến “chống Mỹ cứu nước”, chữ “cứu nước” là chữ linh thiêng nhất của
Dân Tộc chúng ta vì nó gắn liền với suốt chiều dài lịch sử của Dân Tộc.
Vì hai chữ đó người Việt Nam sẵn sàng hy sinh tất cả.
Nhưng than ôi, tất cả đã bị lừa và ngày hôm nay vẫn tiếp tục bị lừa. Dân
tộc ta đâu thiếu người tài, Phan Bội Châu, Nguyễn Thái Học, Lý Đông A,
Huỳnh Phú sổ … nhưng chỉ có Hồ Chí Minh là người gặp thời, thời của quỷ,
chính xác là thời “quỷ đỏ” lộng hành, với tham vọng nhuộm đỏ cả địa
cầu. Chúng ta hãy tưởng tượng xem nếu như ngày hôm nay khắp hoàn vũ này
nước nào cũng bị áp bức bởi Chủ Nghĩa Cộng Sản thì sẽ ra sao ? Xin thưa
tất cả hơn 6 tỷ người sẽ sống trong “ thế giới đại đồng”, lúc đó kinh đô
ánh sáng Paris sẽ tăm tối như Bắc Hàn, và người dân Newyork cũng sẽ
chèo thuyền đánh cá trên phố giống như Hà Nội của chúng ta. Tất cả sẽ
bình đẳng, ai sinh ra cũng đói khổ như nhau, ai cũng mất nhân quyền như
nhau, cũng được Đảng nhồi sọ như nhau, sẽ không còn ai ganh tỵ ai, tất
cả sẽ không còn đấu tranh, cứ như thế sinh ra làm nô lệ, không chết vì
già thì cũng chết vì kiệt sức. Đó là viễn cảnh một trái đất màu hồng của
máu và nước mắt.
Chính vì hiểu được hiểm hoạ đó nên nước Mỹ với vai trò là một siêu cường
có trách nhiệm phải đi tiên phong lãnh đạo các nước khác trong việc
chặn đứng sự bành trướng của khối Cộng Sản trên thế giới, thế nên việc
“ngụy Hồ” kêu gọi “chống Mỹ cứu nước” trên thực chất phải được hiểu đúng
đắn là chống Mỹ cứu Chủ Nghĩa Cộng Sản. Chỉ có người dân quê thật thà
chất phác là mù quáng tin theo những khẩu hiệu ngụy tạo đó, và có lẽ nếu
tôi sinh ra dưới xã hội miền Bắc vào thời đó tôi cũng sẽ yêu nước mù
quáng, sẽ cầm súng đi đánh Mỹ, sẽ nuôi giấu cán bộ, sẽ liều chết trong
các cuộc xung phong, và nếu không bỏ mạng thì sẽ may mắn được sống cuộc
sống ‘hoà bình” với tay cụt, chân cụt, đang ngồi chờ khách bơm xe ở dọc
đường, hay về nhà đi cày với mảnh ruộng bé hơn hồi còn chiến tranh, vì
hoà bình rồi thì người ta biến nó thành sân gôn hay các khu rì sọt để
“sánh vai với các cường quốc năm châu”, rồi đời sống quá khổ, quá oan ức
tôi cũng sẽ đi khiếu kiện như bao người khác, tôi sẽ kêu “thủ tướng ơi
cứu dân”, “quốc hội ơi cứu dân”, đến một lúc kêu hoài chúng nó không
nghe thì có khi với bản tính ngông cuồng cộng với việc hết đường sống,
tôi lại đánh bom cảm tử cũng nên … Chính vì thế nên tôi muốn nói rằng
nếu không có lá cờ đỏ của ông Hồ mang về thì sẽ không có quá nhiều bi
kịch trên đất nước như ngày hôm nay. Tất nhiên lịch sử không bao giờ nói
nếu.
Và ngày 30/04/1975, là ngày mà triệu người vui, triệu người buồn, nhưng
triệu người vui kia thì cũng mếu máo không lâu sau đó. Từ đây nửa nước
Việt Nam tự do đã chìm vào biết bao nhiêu khổ đau mà kể cho hết. Vết
thương lịch sử này ngoài trách nhiệm của người Việt, cũng không thể
không nhắc đến việc Mỹ đã phản bội đồng minh, vì cục diện chính trị lúc
đó và vì chiến lược lâu dài, Mỹ đã để cho màu đỏ của máu loang lổ trên
khắp miền Nam sau khi ký kết hiệp định Paris 1973, hiển nhiên Mỹ không
thể thả nổi cho khối Cộng Sản bành trướng sang đến Mỹ nhưng ở một chừng
mực nào đó vì lợi ích của nước Mỹ được cân nhắc kỹ càng thì Mỹ sẳn sàng
thoả hiệp với Cộng Sản cho dù thoả hiệp đó sẽ giết chết hàng triệu người
hay cả một dân tộc khác. Gần đây nhất trong bộ phim “Việt Nam Việt Nam“
của đạo diễn John Ford được công bố sau 37 năm bị giấu kín, thượng nghị
sĩ Ronald Reagan đã thừa nhận “.. chấm dứt chiến tranh không đơn thuần
là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho loại hoà
bình đó là ngàn năm tăm tối cho các thệ hệ sinh tại Viêt Nam về sau”. Mỹ
đã thua Cộng Sản trên chiến trường Việt Nam, nhưng trên chiến trường
thế giới thì Mỹ đang thắng sau khi một loạt khối Cộng Sản Đông Âu và Nga
Xô xụp đổ, đến trong tương lai gần thì Trung Cộng, Bắc Hàn và Việt Cộng
cũng sẽ chịu chung số phận với ông tổ của chúng mà thôi.
Biết chắc chắn là Cộng Sản phải đến hồi suy vong nhưng cái hậu quả của
nó để lại sau 33 năm hà hiếp dân tộc mới ghê gớm thay, biết bao nhiêu
năm nữa mới phục hồi được môi trường sống đang bị phá hoại, bao nhiêu
năm nữa mới cải thiện được nòi giống đang ngày một bệnh hoạn, và bao
nhiêu năm nữa mới làm sáng lại đạo đức nhân phẩm của người Việt khi ngày
một băng hoại. Tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng, tiếc cho cơ hội được
sống tự do hạnh phúc của người Việt đã vỡ tan tành, tiếc cho những ai
chưa từng và đã từng được “ghé bến sài gòn, là nơi du khách dập dồn từ 5
châu tới viếng thăm thủ đô, dòng sông chen chúc tàu đò, ngựa xe buôn
bán hẹn hò, người dân no ấm sống đời tự do”, tự do thì đã mất,tiếc nuối
cũng đã muộn, mong sao con cháu thế hệ sau sẽ khắc cốt ghi tâm bài học
của một nước nhược tiểu phải gánh chịu.
Sau mùng 02/09/1945, ông Hồ đã đưa đất nước vào con đường khánh kiệt với
những cuộc chết chóc triền miên chỉ vì ích kỷ thủ đắc riêng cho cái bản
ngã đầy ắp tính man rợ của Quốc Tế Cộng Sản. Ở thời chiến thì người dân
chết theo kiểu của thời chiến, nay thời bình thì chết theo kiểu thời
bình, ví như giết “cường hào ác bá” trong cuộc cải cách ruộng đất, thảm
sát hàng ngàn người dân vô tội ở Huế trong trận Mậu Thân, hay trên đại
lộ kinh hoàng Việt Cộng đã hả hê mở một bửa tiệc thịt người khi nả đại
pháo 130 ly và hoả tiễn 122 ly vào người dân Quảng Trị đang rồng rắn kéo
nhau dài hàng chục kilômét vào Huế để lánh nạn Cộng Sản, còn giờ đây
thì người dân mất đất mất ruộng đói mà chết, ra đường sập hố ga hay xe
đụng mà chết, ăn uống ngộ độc mà chết, đi làm giấy tờ bị hành lên hành
xuống tức mà chết … & … rất nhiều kiểu chết và cứ ở đâu có Cộng Sản
thì ở đó có phi lý, có bất công, có mùi tanh của máu, có xú uế của xác
người nên người ta còn gọi cờ đỏ sao vàng với một cái tên dễ nhớ khác :
Cờ Máu.
Ngày hôm nay vui mừng lắm khi ngày càng có nhiều người trẻ yêu nước
chống Cộng quyết liệt, nhiều người không chống Cộng nhưng cũng yêu nước
quyết liệt, nhưng tất cả nên là những người chịu khó tìm hiểu lịch sử
trước đã.
Hãy nhìn xem cả thế giới đều rùng mình khi nghe nhắc đến Chủ Nghĩa Cộng
Sản, và Quốc Tế Cộng Sản bị toà án thế giới lên án với tội ác chống lại
hoà bình thế giới, tội ác chiến tranh, và tội ác chống lại con người.
Những năm gần đây người Tàu Tự Do đã ra mắt tác phẩm Cửu Bình (9 bài
bình luận về Đảng Cộng sản Tàu), tác phẩm đã phơi bày những tội ác những
cuộc giết người man rợ mà Trung Cộng đã gây ra và vạch trần bản chất
lưu manh tà giáo, phản con người, phản vũ trụ của Chủ Nghĩa Cộng Sản,
người đọc sẽ không khỏi kinh hoàng và thương cảm cho dân tộc Trung Hoa
luôn vổ ngực xưng hùng xưng bá giờ đây thê thảm đến như vậy, thật là
khủng khiếp khi nhận được con số thống kê của thời báo Đại Kỷ Nguyên từ
ngày 03/12/2004 cho tới nay 13/03/2009 chỉ vỏn vẹn 4 năm 3 tháng mà đã
đã có 51.193.607 người ký tên ủng hộ việc dẹp bỏ Đảng Cộng Sản, tính ra
trung bình một ngày gần 10 ngàn người thức tỉnh, điều đó như như báo
trước cái chết của Chủ Nghĩa Cộng Sản trên đất nước Tàu chỉ còn là vấn
đề thời gian. Còn ở Nga từ sau năm 1991 đã thay lá cờ búa liềm bằng lá
cờ ba sọc trắng xanh đỏ có từ thời Nga Hoàng, những tượng đài Lênin đã
bị tháo bỏ, viện Lênin nay đã đổi tên là Medical Biological
Technologies, và nước Nga đã có kế hoạch sẽ mai táng cái xác ướp Lênin
vào năm 2010, trong khi ở Việt nam thì trẻ con cứ thắc mắc rằng “ ông
Lênin ở nước Nga, sao ông lại đứng vườn hoa nước mình …”, tất cả các
lĩnh vực nghệ thuật, hội hoạ, văn thơ, phim ảnh, âm nhạc … “trăm hoa đua
nở” thoả sức vạch trần tội ác Cộng Sản cho người dân được biết, người
ta cũng đã đưa tội ác của chủ nghĩa cộng sản vào chương trình giáo dục
học đường và rất nhiều lần trong những tiết học các em bé đã phản đối
kịch liệt vì cho rằng làm sao mà con người có thể đối xử với nhau còn tệ
hơn cầm thú như thế được ?! Thầy giáo chỉ biết nhăn mặt mỉm cười, đã
qua rồi các em yêu mến ! qua rồi “thời đại của những lời nói dối tuyệt
vời”.
Tôi nêu lên những điều này vì muốn nói rằng xã hội Việt Nam rồi cũng sẽ
phải trãi qua những giai đoạn y như thế, lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ chắc chắn
sẽ lại tung bay ngạo nghễ trên quê hương Việt Nam, quốc ca sẽ không còn
“xây xác quân thù”, lăng Hồ Chí Minh sẽ bị phá bỏ, tiền Việt Nam sẽ phải
có hình hai Bà Trưng, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo … tất cả 64 tỉnh
thành mỗi tỉnh sẽ có một viện bảo tàng tội ác Cộng Sản, cả Dân Tộc sẽ
bừng tỉnh, cả Dân tộc sẽ xót xa đau đớn chen lẫn hạnh phúc trước quá
nhiều sự thật sẽ được phơi bày, tất cả sẽ phải tiếp tục đấu tranh lâu
dài và gam go trước là để lập lại trật tự xã hội, sau là để hoàn thiện
dần dần nền dân chủ mà những nước láng giềng như Thái Lan, Singapore,
Đài Loan, Nam Hàn, Nhật Bản đã bỏ quá xa rồi. Càng nhìn lại lịch sử rồi
đối chứng với hiện tại thì tôi lại càng căm phẫn tột cùng, khi gần 40
ngàn người Việt Nam đã hi sinh dưới lá cờ đỏ sao vàng trong cuộc chiến
biên giới với Trung Cộng vào những năm 1979, để rồi hôm nay vì quy phục
quan thầy Bắc Kinh mà những hy sinh mất mát đau thương đó trở thành đề
tài cấm kỵ trên tất cả các phương tiện truyền thông trong nước, học sinh
thì không được học, sử gia thì không được đào sâu phân tích, nhà văn
nhà thơ thì không được tự do xuất bản, ngay đến cả những người đồng đội
anh dũng năm xưa, giờ đây cũng chỉ dám “đặt vòng hoa trong tâm tưởng”.
Trong khi đó lại có đến 40 nghĩa trang “Đời đời nhớ ơn các liệt sỹ TC”
trên đất nước Việt Nam. Tác phẩm Ma Chiến Hữu của nhà văn Tàu Mạc Ngôn
viết về cuộc chiến biên giới 1979, được phát hành trong nước với lời
giới thiệu của nhà xuất bản như ca tụng về chủ nghĩa anh hùng của những
người lính TC đã xâm lược giết hại người dân Việt Nam. Và gần đây với
“Vụ án Bôxít ” Trung Cộng đã âm thầm hủy diệt môi trường sống của người
Việt đồng thời ngang nhiên đưa hàng ngàn công nhân chiếm đóng Tây Nguyên
và những công nhân đó sẳn sàng cấm súng bất kỳ lúc nào, và tôi dám chắc
rằng một ngày rất gần đây thôi chúng ta sẽ được nghe phát ngôn bộ ngoại
giao Việt Cộng Lê Dũng hùng hồn lên tiếng “ Việt Nam có đầy đủ cơ sở
pháp lý và bằng chứng lịch sử về chủ quyền của mình đối với “Tây
Nguyên”, rồi cũng giống như Hoàng Sa Trường Sa, Vịnh Bắc Bộ, Ải Nam
Quan, Thác Bản Giốc mà thôi, việc của báo chí thì cứ lu loa khẳng định
chủ quyền, còn việc mất đất mất biển là chuyện quốc gia đại sự nên chỉ
một mình Đảng biết Đảng giải quyết.
Nói như thế để thấy rõ bản chất vong nô của Việt Cộng và bản tính bá
quyền lưu manh của Trung Cộng, dù chúng nó thân thiết với nhau hay chúng
nó quay sang đánh nhau thì chỉ có nước mình nhiễm độc, nước mình mất,
dân mình khổ, dân mình chết thôi, chứ nhà nó vẫn to, xe nó vẫn sang,
trương mục ngân hàng vẫn kếch xù từ sức lao động của nhân dân, và dù bè
lũ chính trị bộ có chạy theo Tàu hay theo Mỹ đi nữa nhưng chắc chắn rằng
không có tên nào theo Dân Tộc mình, đối với chúng là nước Tàu hay nước
Việt Nam có khác gì nhau, Tố Hữu đã báo trước rồi mà : “bên kia biên
giới là nhà, bên đây biên giới cũng là quê hương”.
Tôi biết nói những điều này với những người đã bị Đảng nhồi sọ quá lâu
sẽ bị họ đấu tố là việt gian phản động, họ sẽ dùng những lý lẽ như nhờ
ơn “bác” ơn Đảng mà mới có ngày hôm nay độc lập tự do hạnh phúc, nhưng
việc tôi sinh ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ sao vàng không có nghĩa là nhờ
lá cờ đó mà tôi được sống được học tập … mà đúng ra vì “nó” mà tôi phải
mất đi rất nhiều thứ vốn dĩ là quyền cơ bản của một con người. Nói dễ
hiểu cũng giống như việc người ta nuôi nhốt những con chim từ lúc nó lọt
lòng, khi lớn lên nó sẽ quanh quẩn với cái lồng, sống với “tư tưởng ăn
ỉa có người dọn” trong khuôn khổ của cái lồng, được quyền tự do hót
nhưng thường thì khi từ nhỏ người ta sẽ dạy cho nó hót những câu “đúng
đắn và lặp đi lặp lại ” đại loại như “líu lo líu lo, Vì Tổ Quốc Xã Hội
Chủ Nghĩa – vì lý tưởng của bác Hồ vĩ đại – sẵn sàng” hay “ huýt, huýt,
vì sự nghiệp dân giàu, nước mạnh xã hội công bằng văn minh” … những chú
chim hót hay này sẽ được người ta cho hưởng những đặc quyền đặc lợi,
thức ăn ngon, chổ ở đẹp … Còn tất nhiên biện pháp tốt nhất dành cho
những con chim suốt ngày gào thét “két két, tự do, dân chủ, nhân quyền ”
điếc tai thì sẽ bị đưa vào những “chuồng cải tạo ” với những tội danh
rất lạ tai như “Phản động” “thế lực thù địch” “chống phá nhà nước XHCN”
“âm mưu diễn biến hoà bình” … và cải tạo đến chừng nào chịu hót đúng bài
thì thôi, còn không thể cải tạo thì tìm mọi cách loại bỏ khỏi đời sống
của loài chim. Cũng vì hoàn cảnh sống trong lồng tù túng cứt cơm lẫn lộn
như thế, nên khi nghe thấy những chú chim khác hót ca kể về đời sống
văn minh của loài chim tự do, nhiều chú chim trong lồng rất hoang mang
không biết có thật mình đã bị đánh lừa suốt quãng đời qua không ? dù sao
may mắn thay cho nòi giống của loài chim vẫn còn nhiều những con chim
đại bàng khao khát tự do, phá cũi xé lồng oai hùng tung cánh tìm về với
bầu trời xanh lơ. Này bạn tôi ơi ! đất nước mình có độc lập không khi
đất nước bị lèo lái bởi những thái thú của Tàu Cộng, tự do là gì khi đến
lòng yêu nước cũng bị tước đoạt, và hạnh phúc ở đâu khi hàng chục triệu
người trên đất nước mình vật lộn kiếm ngày 2 bữa ăn không nỗi.
Khi nhìn thấy các mẹ các chị cầm cờ đỏ ảnh “bác” đi khiếu kiện, thấy
sinh viên học sinh yêu nước mang cờ đỏ đi biểu tình chống Tàu Cộng, thấy
các anh lính gìn giữ tổ quốc nơi biên ải xa xôi hay trên các vùng hải
đảo mang theo lá cờ đỏ sao vàng, tôi đã thốt lên, các anh ơi ! các chị
ơi ! các mẹ ơi ! Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc lập tự do
hạnh phúc.
Nàng
vốn dòng danh gia vọng tộc. Nàng vẫn thường khoe khéo (chuyện này thì
thật quả nàng cao thủ) rằng, nàng đã từng được mời cơm ở nhà đại tướng
Võ, đại tướng Văn (mãi sau này những cái đầu ngu si mới biết 2 người này
là 1: đại tướng Võ Nguyên Giáp), nàng đã từng đàm đạo với Chủ tịch này,
Bí thư nọ. Bạn của nàng là những nhân vật không danh tiếng lẫy lừng
trong chính thể (toàn tướng tá tên tuổi), thì cũng tai tiếng lừng lẫy
(toàn nhà dân chủ dân chửi). Cả đời nàng chỉ có một người cha là Giáo sư
Hoàng Phương danh tiếng lẫy lừng, cả đời nàng chỉ có một người cha tinh
thần là ngài Nguyễn Văn Lý oai vọng bon phuong, nhung nhan vat đáng mặt
làm cha nàng. Còn thân phụ nàng, người có công rút ruột đẻ ra nàng,
ngài Lê Minh Đức cù bơ cù bất, đầu đường xó chợ, trôi dạt phương nào
nàng đã ném ra khỏi trí nhớ từ lâu, nàng không thèm biết.
Má
nàng cũng dòng trâm anh thế phiệt, các cụ cố nội, cố ngoại của nàng bảy
đời bần cố nông, chuyên nghề bán lưng cho đất, bán cật cho giời. Đến
thời mẹ nàng bà là khá nhất dòng họ, vượt bao gian truân để đỗ vào
trường Đại học Luật Sài Thành, ký thác gửi gắm niềm hy vọng đổi đời của
cả làng. Thế nhưng, má nàng sa vào lưới tình của vị đại gia Quận trưởng
quận 5 khét tiếng ăn chơi đất Sài Thành. Chưa hết năm nhất má nàng đã
phải ôm mối hận tình về quê, sự nghiệp đành đứt đoạn, tình duyên đành
dang dở, dở dang. Nhưng cuộc đời không đến nỗi dồn má nàng đến đường
cùng, ngài Lê Minh Đức nhan hau cha nàng đã chịu gá nghĩa, bất chấp má
nàng cảnh không chồng mà chửa, một nách con thơ. Má nàng có với ngài Lê
Minh Đức thêm 2 người con gái nữa, là nàng và em gái nàng. Thế nhưng oan
trái đeo đẳng mãi, không hiểu vì sao, được 5 năm sống với nhau, cha
nàng bỗng bỏ đi biệt tăm tích, mãi đến bây giờ đây vẫn là bí ẩn của dòng
họ nàng. Người thì bảo ngài phẫn chí vì gia cảnh, người thì bảo tại má
nàng bị cuoc doi dập vùi nhưng vẫn giữ thói ăn trên ngồi chốc, đày đọa
nên nỗi ngài không chịu nổi phải bỏ đi, má nàng thì bảo ngài bị điên.
Không ai biết đâu mà lần. Dòng họ nàng, má nàng từ ấy không bao giờ nhắc
đến ngài Lê Minh Đức nữa. Nên đối với nàng, ngài xa lạ lắm. Ngài là
thằng nào chẳng có ý nghĩa gì với nàng cả.
Nàng
cũng thuộc hàng cậu ấm cô chiêu nhé. Đừng hòng mơ nàng làm việc gì động
đến tấm thân ngà ngọc của nàng. Nàng có niềm tin bất diệt vào chân lý
Chúa đã sinh ra nàng tốt đẹp thế này thì Chúa cũng không để nàng phải
chịu khó khăn, thiệt thòi về vật chất. Nên, nàng việc chính chỉ là nói,
ban phát lời hay ý đẹp cho nhân loại, và phán, nhiều lúc khôn như trẻ
con học nói, làm người lớn phải giật mình. Chẳng thế mà má nàng viết hồi
ký còn tường thuật lại các dấu hiệu Chúa truyền cho nàng, như từ thou
thiếu thời, nàng đã thích đi tu để cứu đời (dù về sau nàng thích ăn thịt
chó và thích tuân phục những đòi hỏi bản năng hơn bất cứ ai), nàng
thích chơi với quả địa cầu (ý ám chỉ nàng có khát vọng và khả năng thống
trị thế giới). Thế nên, cũng đừng mơ nàng sẽ làm việc gì để sống nhé.
Sẽ có những kẻ làm việc đó thay nàng, cho nàng, vì nàng. Thạch Sơn tôi
cũng ước ao được thế, nhưng vì yêu nàng mà đành phải xa nàng đấy thôi.
Thế
nhưng, trời hãy còn đang thử thách nàng, vì sứ mệnh cao cả trao tặng
chỉ dành cho những kẻ tử vì đạo. Cuộc đời nàng hết ba chìm, bảy nổi, lại
chín lênh đênh, sa từ chĩnh gạo lại ra ngoài đồng. Qua tay biết bao
người đàn ông trẻ, già, lớn bé, đời nàng sau rốt lại gặp kẻ sở khanh bội
bạc, phụ tình, lừa tình, lừa tiền của biết bao người phụ nữ. Nhưng 3yr
trong cảnh tù tội, bạn hữu bỏ rơi, đồng bọn không ngừng đấu đá, lừa gạt
đã làm nhụt ý chí nàng, làm sa sút nhan sắc nàng, làm tụt hậu trí tuệ
nàng. Nên nàng đành vơ bèo vạt tép, vơ váo thế nào vơ phải kẻ sở khanh,
tập tọng muốn được lên đời trong hàng dân chủ hòng mong có một chỗ đứng
trong chính thể sau này (chiến lược dài lâu) và tiền (chiến thuật trước
mắt). Nàng hơn ai hết thấu hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc, nhưng đành tặc
lưỡi chấp nhận số phận, ít ra nàng cũng lấy được chồng, nàng sợ cảnh cô
đơn lắm, má nàng đấy, tấm gương nhãn tiền đấy. Nàng vẫn hy vọng nàng sẽ
làm đổi thay được cuộc đời của hắn, tình yêu của nàng sẽ làm hắn được ơn
mưa móc mà đổi đời. Nàng không phải không có niềm hãnh diện vì chồng
nàng phải là người thế nào chứ thì mới có lắm đứa chết đến thế, ai bảo
chúng mày ngu thì chúng mày chết.
Thế
nhưng cuộc đời nàng bi đát từ đây. Vợ chồng nàng sống với nhau đã có
một đứa con gái, nhưng ngày ngày nàng vẫn phải đối mặt với những lời sỉ
vả, mạt sát của đám con gái phan han bị chồng nàng lừa tình, lừa tiền,
những lời châm chọc, mỉa mai của đám đồng ngũ, đồng sàng dân chủ. Chúng
nói chồng nàng lừa tình, phản bội, lừa đảo, gạt tiền của đàn bà; nàng
cũng xứng đôi loại dân chủ mồm, làm tiền dân chủ. Nàng phái chồng nàng
đi biểu tình, nàng ra ngoài vi phạm quản chế và cố tình công khai để
chính quyền ngứa mắt xử lý để nàng có cớ mà la toáng lên là vợ chồng
nàng bị đàn áp, bị khủng bố, bị xúc phạm danh dự nhân phẩm. Nhưng vì
chồng nàng vốn là kẻ nào ai cũng hiểu, nên đi biểu tình thì chúng đuổi,
viết bài thì chúng tẩy chay, tiền thì chúng không thèm gửi về nữa vì
nàng sống phè phỡn quá, khoa trương quá, trong khi chúng sống vất vả,
khổ sở, com cóp từng đồng gửi về cho nàng. Thậm tệ hơn cả là chồng nàng
vẫn thế, vẫn chứng nào tật ấy, vẫn diễu dện áo phông, quần bò, áo khoác,
thắt lưng và chắc không loại trừ cả đồ underwear có xuất xứ made in USA
(của con mẹ yêu đương nào đó tặng), vẫn đi sớm về khuya, vẫn điện thoại nhắn tin cà chớn với đám gái café nhà hàng…
Nàng
đau đớn lắm, tâm trí nàng hoảng loạn, vết chấn thương sọ não từ hồi bị
bắt quản chế đám mật vụ đập đầu nàng đánh cộp vào bậc thềm đá phát tác,
lại thêm vết thương cứa máu trong lòng. Nàng ngày càng tiều tụy, héo
hắt, mới 1 con mà nhếch nhác, nhìn thảm hại còn hơn má nàng, ai cám cảnh
thì nàng đành cười thật tội, số mà, Chúa thử thách em quá anh ơi.
Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Ôi
Thạch Sơn tôi xót xa cho cuộc đời nàng quá! Còn tươi rói trong tôi
hình ảnh nàng lồng lộng giữa trời bao la, áo dài xúng xính, bậc thánh
nữ huy hoàng, bậc anh thư hào kiệt của giới nữ Việt Nam… Ôi Thạch Sơn
tôi nuối tiếc thay cho nàng! Ôi, Thạch Sơn tôi xót xa cho nàng quá đi thôi.
Thật lâu quá rồi anh Thạch Sơn kia mới ra
thêm một bài nói về người yêu của anh ta. Danchuleaks đọc bài Cô Ấy,
người tôi yêu của anh TS cũng đã được 2 năm trước rồi. DCL không biết
anh TS là ai nhưng chắc có đọc qua blog của DCL cho nên anh ta lại chạm
lòng mà viết thêm một bài cho anh chị em thưởng thức.
Một
trong những nguyên nhân khiến tôi dị ứng ngay với Phong trào con đường
Việt Nam từ lúc sơ khai là khi biết được sự ủng hộ “mạnh mẽ” từ nhà
“dân chủ lão thành” Nguyễn Thanh Giang. Hôm nay đọc bài viết ”Nguyễn Thanh Giang-Tội nặng hơn tham nhũng” tôi buộc phải nói ra “dấu hỏi lớn” về con người này.
Những
người đầu tranh dân chủ lâu năm ở Hà Nội không ai không biết chuyện,
nguyên căn dẫn đến việc ông Giang viết 11 trang xin nhận tội và khoan
hồng trong trại giam B14 ngày 5/5/1999 là sau chuyến thăm “đặc biệt” của
tướng công an Nguyễn Văn Hưởng – người mà ai cũng biết đứng đầu lực
lượng mật vụ Bộ Công an năm đó (sau đó không biết vì lý do gì mà cả 11
trang viết tay ấy bị dò rỉ, tung nguyên ảnh chữ viết tay của ông Giang
lên mạng và khiến cả lực lượng đầu não dân chủ Hà Nội sốc luôn, nhiều
nhà đầu tranh kiên cường như Dương Thu HƯơng, Hoàng Tiến đã công khai
cảnh báo, tẩy chay với vô vàn dẫn chứng xác thực). Với lá đơn
thành khẩn dài đến 11 trang đó, ông Thanh Giang được “lẳng lặng” ra khỏi
trại B14 không kèn không trống. Từ đó đến nay, dù ông Giang có hoạt
động đình đám đến cỡ nào, dù có năm lần bảy lượt bị khám nhà với đủ
chứng từ chi tiền cho anh em dân chủ được ông Giang lưu giữ cẩn thận và
công an thu được, đưa lên báo “phơi bày bản chất phản động” của các anh
em đấu tranh trong nước, làm chứng cứ kết tội người nọ, bôi nhọ người
kia nhưng người nhận, chuyển, chia tiền từ “các cá nhân, tổ chức phản động lưu vong” đó cứ bình an vô sự!!!
Có
nghi vấn đặt ra, phải chăng trong giới mật vụ kia, có người “tử tế” đã
cố tình làm “lộ lọt” bản viết tay 11 trang chắc chắn phải được lưu trữ
trong hồ sơ tuyệt mật, được xem là căn cứ miễn tố cho ông Giang? Dù lý
do gì, phong trào dân chủ nên biết ơn người dũng cảm đó.
Một
tình tiết khác đến người được Thanh Giang nhiệt tình “bảo vệ”, “bảo
trợ” là Lê Thăng Long – chủ trò PTCĐVN, là anh này cũng được tướng
Hưởng tiếp xúc trong trại giam! Xin nhớ cho rằng, những phạm nhân được
tướng Hưởng ưu ái, tiếp xúc là phải rất “đặc biệt”. Hiểu được điều này
thì sẽ không ai còn thắc mắc như bà Phạm Thị Hoài, ông Hà Sỹ Phu,…về mớ
lý thuyết “nửa dơi nửa chuột”, về thành phần sáng lập kiểu “nửa nạc
nửa mỡ” kia nữa. Nếu chịu khó liên hệ chút ít sẽ thấy một kế hoạch hoàn
hảo trước khi Long được hưởng khoan hồng ra tù trước thời hạn, Thanh
Giang đã liên tục có động thái lên tiếng bảo vệ Trần Huỳnh Duy Thức với
vô số động tác “giả” như thư cho bà Sanchez đề cử Thức giải “Nobel Hòa
bình”, giành thiện cảm đặc biệt từ ông Trần Văn Huỳnh – bố Thức trong
việc lên tiếng đòi trả tự do cho Thức, khiến bác Huỳnh là người đầu
tiên ủng hộ Long, kể cả khi chưa kịp hỏi ý kiến con trai. Cũng như việc
Long được “ưu ái” ở chung cả tháng trong cùng một phòng giam với Thức,
Định để tha hồ bàn kế hoạch “chu đáo” cho sự ra đời PTCĐVN. Nếu nhà tù
cộng sản tuyệt hảo, nhân đạo, dễ dãi đến cỡ này thì chắc phong trào
dân chủ Việt Nam đã dễ dàng thành công từ lâu lâu lắm rồi, chứ đâu tan
tác, rã rời như bây giờ?
Điều này càng dễ hiểu hơn khi dành những ngôn từ thật xúc cảm ca ngợi “ông chủ” của mình “Ít
người có dịp tiếp xúc và biết đến Nguyến Văn Hưởng để mà trút căm hờn
lên đầu nhân vật này đến mức cay cú như Quan Làm Báo. Chỉ một số người
biết Nguyễn Văn Hưởng là tiến sỹ đã từng du học ở Đức, ở Hoa Kỳ và tỏ
ra thân Phương Tây, trong khi kho tư liệu cung đình sử dụng ở Quan Làm
Báo thì chỉ tình báo mới có được và cái giọng lơ lớ, phát âm sai khiến
người ta nghĩ đến mấy chú chệt”.Hiểu được điều này sẽ thấy
được "chủ trương" nhất quán của ông Giang kể từ "đề cử nhân sự" Đại hội
Đảng XI cho đến nay liên quan đến "đồng chí Thủ tướng"!!!
Những
màn tố cáo ông Giang đi đêm với công an thì anh em dân chủ Hà Nội đã
nói nhiều, xin cứ search trên google về các bài viết liên quan đến ông
Giang của Dương Thu Hương, Hoàng Tiến, Lê Thanh Tùng (Nguyễn Khắc
Toàn), và gần đây nhất là của Nguyễn Phương Anh (từng là đệ tử ruột của
Giang) trên facebook với ý tứ rất rõ về thầy:
Mình nhận được email, tự xưng Hoàng Anh Tuấn, an ninh PA67 công an Hà nội, nội dung tiếng Anh như thế này : "your
face looks likce the fat pussy so it show you are the most dishonest
guy....you mom and your papa are devil, bad person àn uneducated
also..." Mấy năm trước nó đại úy, chắc mới lên sao chăng ...? Nó
dọa là thằng chú mình hết nhiệm kỳ bí thư Hà nội là nó chén mình,
đệt...đợi xem thằng nào ăn gan , uống máu thằng nào...Mày chỉ làm đồng
đội mày thấy tởm thôi, nhân dân thì ko chấp mày- con giòi bọ, con mòng
mòng... Ông Nguyễn Thanh Giang hông
hiểu sao vẫn coi nó như con cháu trong nhà, việc lớn nhỏ đều mời nó
đến...chắc có nó nên bạn thưa dần.
Gần
đây nhất, trong chia sẻ với một nhà đấu tranh trẻ tuổi từng bị tù đày
như Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Văn Đài,…, anh ý nhị không đưa ra nhận xét
nào về ông Giang, nhưng có kể rằng, khi anh mới giác ngộ con đường đấu
tranh dân chủ, mang bài viết đến nhờ ông Giang gửi giúp lên báo mạng
thì đợi cả tuần không thấy tăm hơi gì, sau đó anh này đến gặp ông Phạm
Quế Dương nhờ gửi giúp bài viết đó, thì ngay hôm sau bài viết của anh
đã tràn ngập trên mạng. Từ đó anh dù vẫn qua lại ông Giang vì sự đấu
tranh nhưng trở lên thận trọng với ông Giang, nhưng đến giờ anh vẫn băn
khoăn, trong thời gian ở tù vợ anh có nhận tiền giúp đỡ từ bên ngoài,
song ông Giang lưu giữ giấy tờ biên nhận “cẩn thận” đến nỗi để công an thu được, đưa lên mạng bôi nhọ thanh danh của anh.
Thiết
tưởng, nói vậy là đã quá đủ để giải thích những ẩn khuất về ông Thanh
Giang và Lê Thăng Long cũng như vì sao đến giờ ai ai trong nước cũng
thận trọng với PTCĐVN, ông Giang thì bị xa lánh, đến đám tang mẹ vợ hồi
cuối tháng 8 vừa qua, tịnh không ai thăm hỏi, đi viếng hay chia sẻ đau
buồn, khác xa với những năm trước đây, sinh nhật, lễ tết nhà ông ta
luôn lườm lượm hoa quả, lời chúc, quà cáp từ các anh em dân chủ trong
ngoài. NHững ai còn mơ mòng, cổ vũ, hoặc ngây thơ tìm đến với vị “lão
thành dân chủ” này hãy tham khảo ở những người đấu tranh lâu năm khác.
Những trang tin còn mải miết lăng xê các bài viết của ông Giang hãy xem
lại kẻo đặt phong trào dân chủ vào những bẫy nguy hiểm chết người.
Sau nhiều lần hoãn xử,
ngày 24 tháng 9 tới đây, Tòa án thành phố HCM sẽ đưa những thành viên
của CLB Nhà Báo Tự Do ra xét xử với tội danh “tuyên truyền chống Nhà
nước” được qui định tại Điều 88 Bộ luật hình sự. Việc các cơ quan tư
pháp của Việt Nam bắt giữ các thành viên của CLB Nhà Báo Tự Do đã gây ra
sự quan ngại của tất cả các tổ chức quốc tế bảo vệ nhân quyền và chính
phủ nhiều nước. Rất nhiều tổ chức quốc tế bảo vệ nhân quyền đã lên
tiếng kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do cho các thành viên của CLB
Nhà Báo Tự Do. Chính phủ nhiều nước cũng đã có hành động tương tự. Ngày 3
tháng 5 năm 2012, tổng thống Hoa Kỳ đã nêu tên blogger Nguyễn Văn
Hải(Hải Điếu Cày) trong bài phát biểu nhân dịp ngày tự do báo chí quốc
tế. Cơ quan đại diện ngoại giao của EU, Hoa Kỳ, Úc và nhiều nước khác,
các cơ quan thông tấn quốc tế đang xin phép tham dự và theo dõi phiên
tòa. Theo nguồn tin riêng cho biết chính phủ nhiều nước sẽ có hành động
mạnh mẽ nếu các thành viên của CLB Nhà Báo Tự Do bị kết án.Vụ
án này có điều gì mà khiến cộng đồng quốc tế quan tâm đến vậy? Với vai
trò của một luật sư đã hoạt động trong lĩnh vực nhân quyền nhiều năm.
Tôi đưa ra một số quan điểm về vụ án này:
Thực hiện “quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí” hay “tuyên truyền chống Nhà nước”?
Điều 69 Hiến pháp qui định công dân Việt
Nam có “quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí”. Điều 4 Luật báo chí qui
định “công dân Việt Nam được phát biểu ý kiến về tình hình đất nước và
thế giới; được góp ý kiến, phê bình, kiến nghị, khiếu nại, tố cáo trên
báo chí đối với các tổ chức của Đảng, cơ quan Nhà nước, tổ chức xã hội
và thành viên của các tổ chức đó….”
Điều 19 Công ước quốc tế về các quyền dân
sự và chính trị: “Mọi người đều có quyền tự do ngôn luận. Quyền này bao
gồm cả quyền tự do tìm kiếm, nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý
kiến, không phân biệt ranh giới, hình thức tuyên truyền miệng, hoặc bằng
bản viết, in, hoặc bằng hình thức nghệ thuật hoặc thông qua mọi phương
tiện đại chúng khác tùy theo sự lựa chọn của họ.”
Như vậy, theo các qui định của pháp luật
Việt Nam và của Công ước quốc tế thì mọi công dân Việt Nam đều có quyền
phát biểu quan điểm, ý kiến của mình về tình hình đất nước và thế giới.
Có quyền góp ý kiến, phê bình, kiến nghị, khiếu nại, tố cáo trên báo chí
đối với đảng Cộng sản và các cơ quan Nhà nước. Có quyền nhận và truyền
đạt mọi loại tin tức, ý kiến trên báo chí hoặc bằng bất cứ hình thức
tuyền truyền nào và thông qua mọi phương tiện đại chúng mà không phân
biệt ranh giới quốc gia.
Các ý kiến, quan điểm của công dân về
tình hình đất nước có thể là đồng tình, ủng hộ đảng Cộng sản, nhà nước,
chính phủ hoặc công dân có quyền bày tỏ ý kiến, quan điểm phê phán, phản
đối đảng Cộng sản, nhà nước và chính phủ. Công dân Việt Nam cũng có
quyền nhận và truyền đạt mọi loại tin tức, ý kiến ủng hộ hoặc phản đối
đảng cầm quyền và chính phủ. Quyền tự do ngôn luận và tự do báo chí là
quyền chính trị của công dân, là vũ khí mà nhân dân lựa chọn đầu tiên để
bày tỏ sự phản đối một cách ôn hòa khi quyền và lợi ích của họ bị xâm
phạm hoặc phản đối sự lãnh đạo, quản trị đất nước yếu kém của đảng Cộng
sản. Và để nhân dân nói lên tiếng nói của mình khi lợi ích của quốc gia,
dân tộc bị đe dọa. Quyền lực nhà nước là của nhân dân, do nhân dân và
vì nhân dân. Do vậy bất kể một người dân nào cũng có quyền bày tỏ ý
kiến, quan điểm của mình về việc thay đổi hệ thống chính trị, thay đổi
đảng cầm quyền bằng biện pháp hòa bình thông qua bầu cử. Vì một xã hội
dân chủ và tiến bộ hơn. Họ cũng có quyền bày tỏ ý kiến, quan điểm rằng
không có một đảng chính trị nào có thể cầm quyền mãi mãi với sự yếu kém
cả về đạo đức và năng lực lãnh đạo.
Trong nhiều năm qua, đảng Cộng sản và
chính phủ đã lãnh đạo và quản trị đất nước hết sức yếu kém. Tham nhũng
đã trở thành quốc nạn, thành giặc nội xâm. Đến nay vẫn chưa được ngăn
chặn và đẩy lùi. Suy thoái đạo đức xã hội nghiêm trọng, ô nhiễm môi
trường, tài nguyên rừng bị tàn phá…. Quản lý kinh tế yếu kém dẫn các tập
đoàn như Vinashin, Vinalines,… gây thất thoát hàng tỷ Đô la. Chính
quyền bất lực trong việc kiểm soát những hàng hóa tiêu dùng, thực phẩm
có chứa các chất độc hại cho sức khỏe của nhân dân được nhập khẩu và sản
xuất trong nước. Không bảo vệ được chủ quyền lãnh hải quốc gia, thường
xuyên để Trung Quốc xâm phạm lãnh hải, bắn giết, bắt giữ, cướp tài sản
của ngư dân.
Bất kể một công dân Việt Nam nào khi quan
tâm đến vận mệnh của đất nước đều không khỏi bất bình trước sự lãnh đạo
và quản trị đất nước yếu kém của đảng Cộng sản.
Như vậy, các thành viên của CLB Nhà Báo
Tự Do đã dũng cảm khi thực hiện quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của
mình. Họ viết bài, đăng tải các bài viết, trả lời phỏng vấn để phê bình
cách quản lý và điều hành đất nước của đảng Cộng sản và chính phủ. Họ
không có mục đích chống đảng Cộng sản cũng như chính phủ Việt Nam(trong
cáo trạng của VKS thành phố HCM đã viết rằng anh Nguyễn Văn Hải và chị
Tạ Phong Tần không thừa nhận chống Nhà nước). Những bài viết của họ,
những ý kiến mà họ đăng tải chỉ phản ảnh một cách ôn hòa quan điểm đối
lập của họ và của những người khác mà thôi. Và chỉ với mục đích giúp cho
đảng Cộng sản nhận ra những sai lầm, thiếu sót để khắc phục nhằm lãnh
đạo và quản trị đất nước tốt hơn. Tôi xin trích câu nói về tự do ngôn
luận, tự do báo chí của Karl Marx, cụ tổ của chủ nghĩa cộng sản: “… Nếu
như một người không có quyền chỉ trích thì cả lời khen của người ấy cũng
vô nghĩa…”.
Rõ ràng, các thành viên của CLB Nhà Báo
Tự Do chỉ thực hiện quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí mà Hiến pháp,
pháp luật và Công ước quốc tế đã nghi nhận quyền của họ. Họ không phạm
tội “tuyên truyền chống Nhà nước” theo Điều 88 Bộ luật hình sự.
Giam giữ người quá thời hạn mà Bộ luật TTHS cho phép:
Điều 120 Bộ luật TTHS qui định: Thời hạn
tạm giam không quá bốn tháng đối với tội phạm đặc biệt nghiêm trọng;
Trong trường hợp cần phải ra hạn tạm giam để điều tra thì có thể được
gia hạn tạm giam ba lần, mỗi lần không quá bốn tháng;Trong trường hợp
cần thiết đối với tội xâm phạm an ninh quốc gia thì Viện trưởng Viện
kiểm sát nhân dân tối cao có quyền gia hạn thêm một lần nữa không quá
bốn tháng.”
Như vậy tổng thời hạn tạm giam tối đa mà Bộ luật TTHS cho phép là 20 tháng.
Khoản 6 Điều 120 qui định tiếp: “Khi đã
hết thời hạn tạm giam thì người ra lệnh tạm giam phải trả tự do cho
người bị tạm giam hoặc xét cần thì áp dụng biện pháp ngăn chặn khác.”
Blogger Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải
bị bắt và tạm giam vào ngày 19 tháng 10 năm 2010. Và tính đến ngày 19
tháng 6 năm 2012 là tròn 20 tháng. Vậy theo qui định trên, ngày 19 tháng
6 năm 2012, Viện trưởng VKSNDTC phải ra quyết định trả tự do cho anh
Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải.
Các cơ quan tư pháp của Việt Nam có can thiệp vào luật pháp của Hoa Kỳ?
Theo các trạng của VKS thành phố HCM cho
biết: Các trang blog cá nhân của blogger Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải,
Tạ Phong Tần và trang web Câu Lạc Bộ Nhà Báo Tự Do đều được đăng ký tại
Hoa Kỳ. Và được các công ty của Hoa Kỳ cung cấp dịch vụ.
Do vậy, những trang blog và website này
cùng với nội dung được chúng chuyển tải đều phù hợp với luật pháp Hoa Kỳ
và được pháp luật của Hoa Kỳ cùng với Công ước quốc tế về các quyền dân
sự và chính trị bảo vệ. Đồng thời Hiến pháp và pháp luật của Việt Nam
không có điều nào cấm công dân Việt Nam thực hiện quyền tự do báo chí ở
nước ngoài. Pháp luật Việt Nam không điều chỉnh quan hệ này. Việc các cơ
quan tư pháp của Việt Nam điều tra, truy tố và xét xử những công dân
Việt Nam có những hoạt động báo chí được đăng ký tại Hoa Kỳ là không
đúng.
Phải làm gì để xây dựng một nước Việt Nam công bằng, dân chủ và văn minh
Để xây dựng được một xã hội công bằng,
dân chủ và văn minh. Trước hết, đảng Cộng sản Việt Nam cần phải tích cực
nâng cao kiến thức và sự hiểu biết của mình về nhân quyền. Từ đó biết
lắng nghe và chấp nhận những ý kiến, quan điểm đối lập. Điều này sẽ nâng
cao bản lĩnh và tầm vóc của một đảng cầm quyền suốt hơn nửa thế kỷ đã
qua. Việc chấp nhận và tôn trọng những người có quan điểm đối lập cũng
chính là tôn trọng phẩm giá và các quyền con người bởi đó là nền tảng
của tự do, hòa bình và công lý.
Điều thứ hai là đảng Cộng sản phải luôn
luôn thể hiện là đảng có trí tuệ, đạo đức và văn minh bằng cánh tôn
trọng và khoan dung với những người có quan điểm đối lập. Bởi thể hiện
sự khoan dung với những người có quan điểm đối lập ngày hôm nay là khoan
dung với chính mình ngày mai. Lòng khoan dung góp phần giúp cho mọi
người, mọi quốc gia, dân tộc cùng chung sống hòa bình, hòa hợp.
Không thể có một xã hội công bằng, dân
chủ và văn minh nếu đảng cầm quyền luôn đối xử với những người có quan
điểm đối lập bằng trái tim và bàn tay của những tên bạo chúa.
Nhân
dân Việt Nam ở trong và ngoài nước, cùng với cộng đồng quốc tế đang
mong đợi sự khoan dung của đảng Cộng sản Việt Nam dành cho những thành
viên của CLB Nhà Báo Tự Do. Đảng Cộng sản Việt Nam hãy trả tự do cho các
blogger Nguyễn Văn Hải(Hải Điếu Cày), Tạ Phong Tần và Phan Thanh Hải
ngay tại phiên tòa ngày 24 tháng 9 năm 2012 để đáp ứng sự mong đợi của
người dân Việt Nam ở trong và ngoài nước, cũng như của cộng đồng quốc
tế.
Hãy đặt lợi ích của Tổ quốc, của nhân dân lên trên lợi ích của đảng vì một nước Việt Nam công bằng, dân chủ và văn minh.