Các
nhà “đấu tranh-dân chủ” trong nước đâu rồi ?
Phan Nhân
Từ trước tới nay, không ai không biết tới những tên tuổi
nổi tiếng là “nhà đấu tranh, nhà dân chủ”, là “anh thư, anh hùng”; rồi nào là
những tấm hình đẹp đẽ, sang trọng, mà như tôi đã đề cập tới qua bài: Một trời,
một vực. Những khuôn mặt mà ai nhìn thấy cũng phải công nhận là giống như những
cô chiêu, cậu ấm, “dân oan, anh thư” thì áo quần, son phấn như những nghệ
sĩ cải lương thứ thiệt; còn trang sức thì ôi thôi! tòng teng từ cổ, xuống… dưới…
đủ thứ kim cương, ngọc thạch… nhưng chưa đủ, mà các dzị “anh thư” còn phải kéo
thêm cái cổ áo cho trễ xuống thật sâu sâu, để lộ cái cổ, và cả đôi vai, rồi
nghiêng nghiêng, ngửa ngửa… để… để làm chi dzậy, chỉ có trời biết; còn “các đấng
anh hùng”, thì com-lê cà-vạt, bước đi vênh vênh như những chính khách… Những tấm
hình này đã được đưa lên mạng Internet như những người mẫu, để cho mọi người tha
hồ mà nhìn ngắm.
Nhưng có điều hơi lạ, vì đã mang danh là những “anh thư”
với “anh hùng”, mà hổng biết mần răng, mà càng ngày các dzị cứ càng im hơi lặng
tiếng trước bọn giặc Tầu đang làm chủ ở khắp ba miền Trung-Nam-Bắc như ở Bình
Thuận, Cam Ranh, Bình Dương…, mà phải chi các “anh thư” đang bị giam thân
một chỗ, thì không nói tới làm chi; đàng này, các “anh thư” lại được đi khắp
nơi, được chụp những tấm hình đẹp rồi đưa lên net tưng bừng; nhưng các dzị “anh
thư” lại không hề lên tiếng về bọn giặc Tầu hiện đang làm chủ cả hàng trăm mẫu
đất ngay tại chính nơi mình đang sống. Như dzậy, thì mới là lạ
chớ.
Mà đâu phải riêng gì các “anh thư” và “anh hùng”, mà từ
lâu nay, ngay cả hàng trăm trang mạng trong nước cũng đều im lặng, không hề có
một kẻ nào dám viết một bài báo nào để cho mọi người biết về những thằng giặc
Tầu ở Hải Phòng, Cam Ranh, Bình Dương…, chúng nó đã được Việt cộng đãi ngộ đến
như thế nào rồi. Nhưng có như dzậy, thì đồng bào mới biết được đích thực rằng,
những người đã nhúng tay vào làm nghề viết báo cho đảng Cộng sản VN, thì nhất
nhất đều phải viết theo ý “đảng ta”, khi nào “đảng ta” cho phép nói, cho phép
viết như thế nào, thì mới viết, chớ chẳng có kẻ nào dám có những bài viết trung
thực cả. Kẻ nào đã đem thân làm báo láo cho đảng CS, mà dám nói là mình “viết
thật” là láo thiên, láo địa.
“Anh thư” với “anh hùng” gì, mà chỉ biết nói “chống
Trung quốc” một cách trống rỗng, êm ru như cái kiểu ưỡn ngực, ẹo lưng, giăng
biểu ngữ: “Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam”chứ không dám đụng chạm đến bọn
cầm quyền Việt cộng. Có ai không biết Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam, nhưng
“đấu tranh” theo định hướng chủ nghĩa xã hội, thì chắc bọn giặc Tầu chúng phải
run sợ, rồi chúng phải bỏ chạy về nước lắm à nghen.
Các dzị “anh thư”
và “anh hùng” cần phải nhớ, phải biết: tổ tiên của người Việt Nam không hề chống
Tầu bằng cái cửa miệng, mà phải đem cả máu xương để bảo vệ đất nước, nên ngày
nay các dzị mới có có hội mà… đưa hình lên net, cho thiên hạ ngắm chơi. Nói
thiệt, dù có mất lòng, nhưng tui vẫn cứ nói: Giá như, các “anh thư” và “anh
hùng” mà đưa được những bài viết cùng với những tấm hình của những thằng Tầu
đang làm chủ tại Vũng Tầu, hay ở đâu đó lên net, thì hay biết mấy, vì đã chấp
nhận đi vào con đường tranh đấu, là chấp nhận tất cả những nguy hiểm, chông gai,
như các “vị” đã từng tuyên bố: “chấp nhận ở tù, chấp nhận tự thiêu” dzậy. Nhưng
ở đây, tui không bao giờ xúi các dzị phải “tự thiêu”, mà chỉ muốn nói với các
dzị đừng nên “đấu tranh” bằng những cách cầm biểu ngữ, miệng la làng, rồi
nghiêng nghiêng, ngả ngả, tạo dáng như những “hoa hậu” và “nam vương” rồi chụp
hình để đưa lên net. Nhìn những tấm hình như dzậy, nó “phản cảm” lắm lắm; vì
những tấm hình làm cảnh đó, chỉ có những kẻ “đồng hội đồng thuyền” thì mới ca
tụng các dzị là những “nhà đấu tranh, nhà dân chủ”, chứ những người có bộ óc
bình thường không bao giờ ngây thơ, mà tung hô các dzị là những “anh thư - bà
Trưng, bà Triệu”, hay những “anh hùng cái thế” theo định hướng xã hội chủ
nghĩa Dziệt Tân… Xin các dzị nhớ cho, một khi đã được làm Ung Thư, Anh HÙN xã hội chủ nghĩa Dziệt
Tân rồi, thì “cầm bằng như… áng mây trôi”, trôi theo giòng đời,
hay trôi theo những giòng nước lềnh bềnh, lêu bêu, cho tới khi nó lờ đờ phải tấp
dzô một cái bến nào đó, để bón cho những lùm cây khi “trăng mờ bên bờ
suối”…
Mà kể ra, thì cũng lạ đời, vì thời buổi của đồng tiền Hồ
lạm phát, thì những cái chức “anh thư-anh hùng” cũng lạm phát luôn. Do đó, cho
nên, từ rất lâu rồi, người mình đã nghe, đã biết đến tiếng của nhiều dzị
Ung Thư, anh HÙN” Dziệt Tân,
nhưng sau đó, khi được “xã hội nuôi” béo rồi, thì cũng đâu vào đấy cả, vì các
dzị đã có nhà to cửa lớn, ăn sung mặc sướng, sống một cuộc đời sang giàu, thì
mặc ai có chết cũng kệ thây, cũng như những thằng giặc Tầu nó có chiếm đóng trên
đất nước, thì cũng chẳng mắc mớ chi tới “anh thư, anh hùng”
cả.
Các “anh thư, anh hùng” nên nhớ, cần nhớ, phải nhớ
cho kỹ: chỉ có những con người dám dấn thân đi vào con đường tranh đấu bằng một
tấm lòng chân thật, biết yêu quê hương, đất nước, biết thương tất cả những đồng
bào đã và đang sống những cuộc đời đói khổ, mà cùng khổ với đồng bào, chứ không
phải “đấu tranh” để được “xã hội nuôi”, để được sống trong êm ấm rồi cứ trơ cặp
mắt ra mà nhìn những tấm thân xác còm của các em thơ sắp phải chết vì đói, vì
lạnh, vì bênh tật ở những nhà ga, bến xe, ở các gầm cầu, xó chợ… Chỉ những
người có những đức tính chân thật như đã nói ở trên, thì mới xứng đáng cho người
đời trân trọng.
Các “anh thư, anh hùng” hãy đến đó mà xem, để đừng
“đấu tranh” theo cái kiểu “anh hùng” thì diện com-lê thắt cà-vạt, bộ mặt thì
vênh váo, còn “anh thư” thì diện những bộ áo cho giống đầm, cho thật đẹp,
thật sang, đeo vòng vàng, ngọc thạch cho thật nhiều, tô vẽ cho giống “minh tinh
màn bạc” và ưỡn ẹo chụp hình như các người mẫu trình diễn thời trang, rồi chụp
hình và đưa lên net…
Nói tóm lại: xin các “anh thư, anh hùng” hãy chịu khó
suy nghĩ, để biết thế nào là anh thư, anh hùng thật sự. Khó lắm, vô cùng khó. Vì
thế, cho nên, nên tên tuổi của họ mới được khắc ghi vào lịch
sử.
Colorado, 14/8/2012
Phan Nhân