Trong
bài viết "Nguyễn Gia Kiểng - Ăn năn vì Tổ quốc" của "Nhà dân chủ hàng
đầu" Nguyễn Thanh Giang, dù đang bận biu đánh phá phong trào dân chủ
trong nước qua hàng chục bài viết, trả lời phỏng vấn liên tiếp từ đầu
năm đến nay, đã không quên ca tụng Nguyễn Gia Kiểng - ông bạn vàng lên
tận mây xanh. Không chỉ xuýt xoa từng câu từng chữ trong "Tổ quốc ăn
năn", ông Giang còn mượn ý văn của ông Kiểng để thóa mạ cả thế hệ người
Việt đấu tranh cho "cờ vàng" là "thứ dân chủ giả dối và bệnh hoạn", là
"chế độ bạc nhược đã thất bại đầu hàng". Xin trích nguyên văn:
wordpress.com/2012/04/11/nguy% E1%BB%85n-thanh-giang-nguy%E1% BB%85n-gia-ki%E1%BB%83ng-an- nan-vi-t%E1%BB%95-qu%E1%BB% 91c/
"Ông cũng tỏ ra thật khách quan, thật công tâm, không chỉ thấu tình mà còn đạt lý:
“Chúng
ta có thể, và phải, tôn trọng cờ vàng vì những người đã hy sinh dưới
lá cờ này, nhưng không phải vì thế mà gán cho nó một ý nghĩa mà trong
suốt thời gian tồn tại nó chưa bao giờ có, nghĩa là dùng nó làm biểu
tượng cho cuộc đấu tranh vì dân chủ. Nếu coi cờ vàng là tiêu biểu cho
dân chủ thì phải hài lòng với một thứ dân chủ giả dối và bệnh hoạn. Cờ
vàng càng không thể dùng làm biểu tượng cho cuộc đấu tranh cho dân chủ
vì một lý do khác: cuộc đấu tranh nào cũng đòi hỏi ý chí, quyết tâm,
lòng tự hào và lòng tin vào thắng lợi, do đó không thể lấy lại lá cờ
của một chế độ bạc nhược đã thất bại và đầu hàng” (10).
“Vả
lại, trên thực tế, cờ vàng cũng chưa bao giờ là một quốc kỳ Việt Nam
mà chỉ là cờ của một trong hai phe trong một cuộc nội chiến, cũng tương
tự như cờ đỏ sao vàng trước năm 1975, nhưng với một sự c.hính đáng kém
hẳn (cờ đỏ sao vàng vào lúc ra đời đã được hầu hết mọi thành phần dân
tộc nhìn nhận)” (10)."
Việc
ông ta "ăn cây nào rào cây ấy" cũng là lẽ dễ hiểu. Mỗi năm được ông
Kiểng chuyển cho cả chục ngàn Euros cho việc in ra vài tờ "Tập san Tổ
Quốc" chưa tán phát công an đã lùng sạch hay thu sạch, thành viên Ban
biên tập giờ chẳng còn mống nào nên phải ghi là báo do "nhóm trí thức
trong và ngoài nước thực hiện", độc ông Giang và ông Long tự tung tự
tác, nhưng cũng mỗi anh một đường rồi thì tờ báo còn ra cái hồn gì nữa.
Tờ báo chỉ là cách cho ông Giang "hợp lý hóa" món tiền khủng của ông
Kiểng nhân danh "Tập hợp dân chủ đa nguyên" chuyển cho mà thôi. Duy trì cái tờ báo là nhờ vào bậu xậu của ông Kiểng cả.Vậy thì tội gì không nịnh ông Kiểng cho ra trò!
Ấy
nhưng "vuốt mặt thì cũng phải nể mũi", đã không ít lần ông kêu gọi các
cá nhân, tổ chức bên ngoài ủng hộ ông, người nọ người kia và ông là
"tú ông" ở Hà Nội được nhiều tổ chức, cá nhân người Việt nước ngoài
"chọn mặt gửi vàng", nên ông - cán bộ địa chất quèn, phấn đấu mãi không
vào được đảng cộng- mà mua được cả trang trại rộng lớn và ngôi nhà mặt
đường đang cho thuê cả trăm triệu, chưa kể biệt thư nguy nga đang ở
tọa lạc giữa Hà Nội đắt đỏ.Tuyệt đại đa số những người gửi gắm ông là
"lực lượng Cờ vàng" đang nuôi mộng đấu tranh cho tự do, dân chủ nước
nhà không mệt mỏi đấy, ông Tiến sỹ ạ!
Đành
rằng, giờ ông dựa vào tổ chức Tập hợp của ông Kiểng và lực lượng hùng
hậu của Việt Tân nên "ăn to nói lớn" khiến anh em "ngậm ngùi" lảng
tránh, nhưng việc dựa vào lời nói hoa mỹ trong cuốn sách của ông Kiểng
mà một học giả từng nhận định "người đọc không thấy đâu là ý
chính của cả cuốn sách, tác giả muốn chứng minh điều gì. Những
luận định toàn cuốn sách, chỉ là những trộn lộn. Ngay cả trong tán
dương, cũng là lý sự những nửa nạc, nủa mỡ." để
rồi bao biện, nửa ra vẻ bình phẩm nhưng cốt chỉ nhằm xu nịnh, trích
dẫn chắp ghép cho ra một bài viết thì ông bị lú "lâm thời" rồi.
Thực
lòng khuyên ông Giang, ông đừng tự nhận là trí thức dân chủ, hay người
danh hiệu "người đầu tiên" khai hóa dân chủ cho dân Việt như trong bài
trả lời phỏng vấn trên Chân trời mới gần đây nữa, ông bóc/tháo mặt nạ
ra dùm đi.
Xin xem link: http://chauxuannguyen.