Đọc những bài viết gần đây của ông
Thanh Giang thật ngán ngẩm. Trái ngược với quy luật, người càng có tuổi thì
càng chín chắn, đáng kính trọng, nhưng ngược lại, càng bước vào cái tuổi cổ lai
hy, ông càng đổ đốn, làm những chuyện mạt hạng để phá hoại phong trào dân chủ,
trở thành tấm gương xấu xa, đen đúa cho lớp trẻ.
Đời có nhân quả và báo ứng. Khi xưa
nhà ông ta kẻ vào người ra lườm lượm, chính khách, nhà báo quốc tế ai cũng muốn
thăm viếng, động viên ông, thông qua ông ta kết nối với các anh em đấu tranh
dân chủ trong nước. Ông ta tưởng rằng,mình đã là “lão thành dân chủ” rồi, không
xem ai ra gì, tự cho mình quyền sinh quyền sát, phơi bày đến lố lăng tham vọng
“thủ lĩnh” phong trào dân chủ , trưng bày ra tất cả những trò đố kỵ, hãm hại anh em từng vào
sinh ra tử. Bởi vậy, không ai bảo ai, tất cả đều lần lượt ra đi, xa lánh. Tờ
báo Tổ quốc của ông ta ngày nào còn đông vui, có chất lượng thì giờ đây hiu hắt,
tẻ nhạt và bị tẩy chay vì “ông chủ” của nó chỉ dùng nó làm tiền, xiết cổ anh em
. Vậy nên đến giờ cứ mỗi tháng, ông ta phải cố dặn ra cho được một, hai bài cho
báo Tổ Quốc, nhưng vốn liếng đã cạn, nhựa sống đã kiệt, ông ta đang cố công chép
chỗ này, chắp chỗ kia, các bài viết cùng một môtip, thảm hại hết chỗ nói. Nội
dung nghèo nàn nhưng lại luôn được thêm thắp nhằm mục đích trả thù cá nhân.
Nào
là phê phán "Ý kiến của 14 trí thức Việt Nam ở nước ngoài" nhưng cũng
tròng thêm đoạn "Trông mong ở thế lực khác lật đổ ĐCSVN để làm cuộc
cách mạng đó cũng hầu như vô vọng. Các lực lượng đối lập mà ta quen gọi là các
nhà dân chủ thì rất yếu. Họ không chỉ khác biệt nhau về nhận thức, về chủ
trương mà còn ô hợp bởi không ít phần tử gian manh, độc ác. Có “nhà dân chủ”
được xem là kỳ cựu đã từng công khai tố giác tôi có máy photocopy đặt tại nhà
để ấn hành tập san Tổ Quốc và tán phát “tài liệu phản động”. Khi nhà văn Trần
Khải Thanh Thủy bị đánh vỡ đầu thì có “nhà dân chủ” ra sức khuynh lóat dư luận
trong ngoài nước rằng TKTT không bị đánh mà chính cô đã đánh công an. Luật sư
Cù Huy Hà Vũ lên tiếng bênh vực nhà văn thì liền bị anh ta vu cáo là đã tằng
tịu với TKTT. Cũng “nhà dân chủ” này đã mắng Nguyễn Phương Anh là tự quấn băng
quanh đầu, tẩm thuốc đỏ để cào mặt ăn vạ, trong khi Vi Đức Hồi đã chứng kiến và
viết trong hồi ký rằng hôm ấy NPA bị công an đánh vỡ đầu khi NPA lặn lội từ Hà
Nội lên thăm VĐH ở Lạng Sơn vv …". Ông ta dùng những dòng cay nghiệt để đưa tất cả những người đấu tranh dân
chủ vào một cái rọ yếu kém, ô hợp hay gian manh, độc ác theo kiểu “không ăn được
thì đạp đổ” chỉ vì hầu hết họ đã quay lưng lại với ông ta.
Nào
là bài ca ngợi tướng công an Khổng Minh Dụ “sáng suốt” để mạt sát các anh em
dân chủ mà các trang mạng khác như Dân Luận khi đăng tải chắc vì “ái ngại” quá mà gạt bỏ cái đoạn trong phần
lời tựa bài “Về tướng công an Khổng Minh Dụ” của ông ta: “Tôi cũng xin gửi
đính kèm bài viết của tôi ngày ấy để độc giả có dịp tham khảo và cùng chia sẻ
chủ trương “phân hóa đối phương”. Công an không phải tất cả đều xấu như nhau.
Cũng như “nhà dân chủ” không phải tất cả đều có trình độ hiểu biết cần thiết,
đều có đạo đức tốt. Một số “nhà dân chủ” chống cộng tài tử, chống cộng mù quáng
không chỉ căm ghét, thich gây sự với bất cứ người công an nào đối diện mà do đa
nghi, do đố kỵ,sẵn sàng vu cáo những người đang trên cùng chiến tuyến đấu tranh
dân chủ với mình là công an. Việc đó không những là tàn nhẫn với đồng chí mà
còn phá nát nội bộ dân chủ,trúng kế các thế lực chống diễn biến hòa bình”.
Ai cũng hiểu chủ ý nhắm vào Nguyễn Khắc Toàn, Đỗ Nam Hải, Nguyễn Thượng Long,...đang
bị ông ta đi rêu rao là những kẻ “ăn cháo đá bát”, “vô ơn bội nghĩa” .
Nào
là bài ca ngợi ông nhà văn Trần Mạnh Hảo để trả đũa cho sự cay cú với nhà văn
Hoàng Tiến: “Chợt nhớ, có một ông nhà văn khăng
khăng xuyên tạc rằng Nguyễn Thanh Giang không có bằng mà cứ mạo nhận là tiến
sỹ. Ông ta coi tiến sỹ là cái gì ghê gớm lắm! Hình như ông ta không hiểu rằng
cái đáng xấu hổ của một người làm khoa học là không có công trình khoa học nào
có giá trị chứ không phải là không được gọi là tiến sỹ; cũng như, cái đáng xấu
hổ của một người càm bút là không có tác phẩm nào ra hồn chứ không phải là
không được xưng danh “nhà văn” (khác với tất cả các nhà văn khác, ông này liên
tục ghi chữ “nhà văn” trước tên mình!) ”.
Chưa hết đâu, còn hàng loạt những
bài dạng thư thâu lượm như "Ai phá nát nội bộ dân chủ", "Thủ
đoạn gian manh",... luôn được đính kèm sau mỗi số báo Tổ Quốc khi
chuyển đến tay bạn đọc nhằm mục tiêu công kích anh em dân chủ trong nước.
Phải chăng ông ta đang mượn cái danh nhà dân chủ Nguyễn Thanh Giang một thời để phá nát phong trào dân chủ?
Phải chăng ông ta đang mượn tờ báo Tập san Tổ Quốc để giải quyết ân oán cá nhân khi đan cài những nội dung mạt sát các nhà dân chủ trong nước?
Phải chăng ông ta đấu tranh dân chủ để thoả mãn cái tôi, mong đổi đời vì Đảng không cho ông ta được "cống hiến" (sau bao nỗ lực xin vào Đảng để tiến thân không thành). Có phải ông ta cũng là một bản sao của Trần Mạnh Hảo, không "yêu Đảng" được nên quay sang "chống Đảng", không "yêu dân chủ" được thì quay sang "phá"?
Kẻ lá phải lá trái thì dù có tài đến đâu cũng chỉ là rác rưởi. Những ai còn đặt niềm tin, hy vọng dựa dẫm vào cái xác thối Nguyễn Thanh Giang làm cứu cánh cho mình thì hãy mở mắt ra, làm vật cống cho ông ta thì cũng chết chìm sớm với cái xác chết đang bốc mùi này.
NQ